Thập Niên 50: Quân Tẩu Pháo Hôi Làm Mẹ Kế, Nuôi Dưỡng Ba Nhãi Con
Chương 16:
Nhất Thốn Mặc
10/06/2024
Thật đáng đời xuống dưới đó bầu bạn với vợ chồng Lão Tứ.
"Nhìn gì mà nhìn, nhà các người không phải xuống đồng sao? Nhà các người không phải cho lợn ăn sao? Đều tụ tập ở đây làm gì? Có nhìn cũng không đến lượt các người chia, các người ấy à, không có phúc đó đâu." Vừa rồi bị xem trò cười, Tô Lão Tam tức tối đuổi dân làng đi.
"Tôi nói này Tô Lão Tam, chúng tôi đứng trên đường làng, đi trên đất công, ông rảnh thế còn quản chuyện nhà người khác, đúng là ăn no rửng mỡ, cẩn thận quản nhiều sẽ gặp báo ứng."
"Cho lợn ăn hay không, xuống đồng hay không, liên quan gì đến ông, ông già tôi lại không ăn gạo nhà ông, đến lượt ông giả vờ làm hành lá à, đừng có giả bộ nữa, mau về soi gương đi, mặt trắng bệch như ma vậy, cẩn thận vợ chồng Tô Lão Tứ nửa đêm đến tìm ông đấy."
Đối mặt với việc Tô Lão Tam đuổi đi, mặc dù việc chia gia sản nhà Tô lão tứ không liên quan gì đến người ngoài nhưng họ cũng không phải ăn chay, đều là người trong một làng, ai mà không biết mấy anh em nhà họ Tô đang tính toán điều gì.
"Mẹ kiếp ông có biết nói tiếng người không, không biết thì có tin tôi đánh ông không."
Bị dân làng mắng cho một trận, Tô Lão Tam tức giận đến mức nhảy dựng lên, giơ nắm đấm lên dọa người dân làng vừa nói chuyện với mình.
Tô Lão Tam ra mặt, những anh em khác đương nhiên cũng không thể ngồi yên, đoàn kết mới không bị bắt nạt, họ hiểu, vì vậy mấy anh em đều đứng sau Tô Lão Tam, những đứa trẻ nhà họ Tô chạy đến xem náo nhiệt cũng vây quanh lại.
Nhà họ Tô trừ nhà Tô Lão Tứ chỉ có một đứa con trai, nhà nào cũng có bốn năm đứa con trai, đứa nào đứa nấy đều cao to vạm vỡ, nhìn là biết không dễ chọc.
Như vậy, cho dù có dân làng không cam lòng thì cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Thấy không đuổi được dân làng đến xem náo nhiệt, mấy anh em nhà họ Tô cũng lười phí sức, mà từng người ưỡn ngực tiến đến cửa nhà họ Tô.
Tô Lão Đại hung hăng kéo xuống hình nộm rơm treo giữa cửa lớn, trong mắt toàn là u ám, nếu không phải trong lòng có quỷ, làm sao anh ta có thể bị một hình nộm rơm làm ẩu dọa đến mất hồn mất vía, thật là nhục nhã!
"Nhìn gì mà nhìn, nhà các người không phải xuống đồng sao? Nhà các người không phải cho lợn ăn sao? Đều tụ tập ở đây làm gì? Có nhìn cũng không đến lượt các người chia, các người ấy à, không có phúc đó đâu." Vừa rồi bị xem trò cười, Tô Lão Tam tức tối đuổi dân làng đi.
"Tôi nói này Tô Lão Tam, chúng tôi đứng trên đường làng, đi trên đất công, ông rảnh thế còn quản chuyện nhà người khác, đúng là ăn no rửng mỡ, cẩn thận quản nhiều sẽ gặp báo ứng."
"Cho lợn ăn hay không, xuống đồng hay không, liên quan gì đến ông, ông già tôi lại không ăn gạo nhà ông, đến lượt ông giả vờ làm hành lá à, đừng có giả bộ nữa, mau về soi gương đi, mặt trắng bệch như ma vậy, cẩn thận vợ chồng Tô Lão Tứ nửa đêm đến tìm ông đấy."
Đối mặt với việc Tô Lão Tam đuổi đi, mặc dù việc chia gia sản nhà Tô lão tứ không liên quan gì đến người ngoài nhưng họ cũng không phải ăn chay, đều là người trong một làng, ai mà không biết mấy anh em nhà họ Tô đang tính toán điều gì.
"Mẹ kiếp ông có biết nói tiếng người không, không biết thì có tin tôi đánh ông không."
Bị dân làng mắng cho một trận, Tô Lão Tam tức giận đến mức nhảy dựng lên, giơ nắm đấm lên dọa người dân làng vừa nói chuyện với mình.
Tô Lão Tam ra mặt, những anh em khác đương nhiên cũng không thể ngồi yên, đoàn kết mới không bị bắt nạt, họ hiểu, vì vậy mấy anh em đều đứng sau Tô Lão Tam, những đứa trẻ nhà họ Tô chạy đến xem náo nhiệt cũng vây quanh lại.
Nhà họ Tô trừ nhà Tô Lão Tứ chỉ có một đứa con trai, nhà nào cũng có bốn năm đứa con trai, đứa nào đứa nấy đều cao to vạm vỡ, nhìn là biết không dễ chọc.
Như vậy, cho dù có dân làng không cam lòng thì cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Thấy không đuổi được dân làng đến xem náo nhiệt, mấy anh em nhà họ Tô cũng lười phí sức, mà từng người ưỡn ngực tiến đến cửa nhà họ Tô.
Tô Lão Đại hung hăng kéo xuống hình nộm rơm treo giữa cửa lớn, trong mắt toàn là u ám, nếu không phải trong lòng có quỷ, làm sao anh ta có thể bị một hình nộm rơm làm ẩu dọa đến mất hồn mất vía, thật là nhục nhã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.