Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ

Chương 31: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Của Hai Bên

Yến Tam Nguyệt

20/10/2024

Quân nhân thiết huyết là như thế nào?

Chính là như vậy đó!

Thân hình cao lớn, thẳng tắp, chân dài tay dài, chắc phải cao mét tám lăm, động tác tay chân lúc sải bước sao lại đẹp đến thế?

Khuôn mặt cứng rắn kia so với trên báo còn đẹp trai hơn nhiều.

Bộ quân phục màu xanh lá cây mặc trên người anh, so với bất kỳ nam chính nào trong phim ảnh hiện đại mà cô từng xem đều đẹp trai hơn!

Chữ viết trong tiểu thuyết và ảnh chụp trên báo không bằng được trực tiếp nhìn thấy anh.

Hormone bay đầy mặt!

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy bản thân lại có thể, kỳ thật cô có thể vừa làm việc nhà vừa quản lý chồng.

"Ăn cơm chưa?"

Lời hỏi thăm thường ngày khiến Tô Chiêu Chiêu bừng tỉnh khỏi bong bóng màu hồng: "Ăn, ăn rồi."

Sau đó là im lặng...

Cảnh tượng nhận người thân này có phải quá mức yên tĩnh rồi không?

Hay là cô nên khóc lóc một phen?

Sau đó nhân lúc nhào vào lòng anh tiện thể sờ mó nam chính một chút?

Hướng Bắc Phi ấp a ấp úng, ánh mắt đảo tới đảo lui: "Đoàn, Đoàn trưởng, anh, anh quen à?"

Cố Hành liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Vợ tôi."

Ôi chao!



Hướng Bắc Phi cảm thấy mình tiêu đời rồi!

Thảm rồi, đắc tội với chị dâu.

"Chị, chị dâu..." Không phải em đâu, là Đoàn trưởng bảo em chặn mọi người lại.

Đồng chí Tiểu Phương rất biết điều kéo anh ta rời đi.

Hướng Bắc Phi ba bước ngoái đầu nhìn lại một lần: "Tôi còn chưa xin lỗi chị dâu."

"Thôi đi, sau này còn nhiều cơ hội, đi nhanh đi, đừng quấy rầy Đoàn trưởng Cố đoàn tụ gia đình..."

Tô Chiêu Chiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, kéo kéo hai đứa bé đang đứng im như phỗng: "Đây là ba của các con."

Cố Tưởng và Cố Niệm không lên tiếng, chỉ nhìn Cố Hành, không nói lời nào.

Tô Chiêu Chiêu: "Ha ha, ngại ngùng thôi, quen rồi là tốt."

Cố Hành ngồi xổm xuống, siết chặt bàn tay run run, nhìn thẳng vào mắt hai đứa bé: "Các con tên gì?"

Cố Niệm nhìn anh trai, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: "Cố Niệm ạ."

Cố Tưởng ngẩng cao đầu: "Con tên Cố Tưởng."

Cố Niệm, Cố Tưởng, Cố Hành lặp đi lặp lại hai cái tên này trong lòng rất nhiều lần.

"Tiểu Tưởng là anh trai đúng không?"

Cố Tưởng: "Đúng vậy." Vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang nói anh có mắt nhìn.

Khóe miệng Cố Hành khẽ nhếch lên, cười cười, đưa tay xoa đầu hai đứa bé, đứng thẳng người dậy: "Sắp xếp chỗ ở chưa?"

Tô Chiêu Chiêu: "Rồi, ở nhà khách."

"Vậy thì đến nhà khách trước."



"Đồng chí Tiểu Phương nói muốn dẫn chúng tôi đi gặp lãnh đạo..."

"Không cần đi đâu, sau này còn có cơ hội." Nói xong, anh nắm tay Cố Tưởng và Cố Niệm đi về phía trước.

Tô Chiêu Chiêu bị bỏ lại phía sau.

Cô không nhịn được bĩu môi, đàn ông mà, so với vợ quả nhiên vẫn là con cái quan trọng hơn.

Vẫn là hai đứa con của cô tốt nhất, nhìn xem, sợ cô không theo kịp nên cứ ngoái đầu nhìn lại.

Còn nữa, nam chính có phải quá bình tĩnh rồi không? Chẳng lẽ không nên kích động một chút sao?

Lạnh lùng, không biểu cảm, giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết, nam chính thuộc kiểu trầm ổn, lạnh lùng.

Vào nhà khách, Cố Hành quay đầu lại nhìn Tô Chiêu Chiêu một cái.

Tô Chiêu Chiêu hiểu ý: "Ở trên lầu, phòng 202."

Cố Hành bước lên lầu.

Đến cửa phòng, anh chờ Tô Chiêu Chiêu lấy chìa khóa mở cửa.

Mở cửa, vào phòng, anh mới buông tay Cố Tưởng và Cố Niệm ra.

"Anh có chuyện muốn hỏi em."

Ly biệt nhiều năm, lại đột nhiên có thêm hai đứa con, nam chính trong lòng có nghi ngờ là chuyện bình thường, Tô Chiêu Chiêu gật đầu, ngồi xuống bên giường: "Anh hỏi đi."

Cố Hành nhìn hai đứa bé một cái, dựa vào bàn học: "Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha mẹ..."

Tô Chiêu Chiêu lục lại ký ức của nguyên chủ: "Năm đó sau khi anh đi, cha mẹ đều tưởng anh về thành phố làm công, cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ mới được hai tháng, đã có người đến báo tin nói thành phố bị oanh tạc, anh không còn nữa, nói y như thật..."

"Mẹ suýt chút nữa khóc mù mắt, hai người già đã đến thành phố một chuyến, nhưng cũng không tìm thấy thi thể của anh... May mà trước đó tôi phát hiện có thai, hai người già coi như có chút an ủi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook