Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 29: Đại Sự Không Ổn Rồi, Đoàn Trưởng Ơi!
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Trên đường đi, Tô Chiêu Chiêu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhà lầu không có mấy căn, đa phần đều tập trung một chỗ, còn lại hầu hết là nhà cấp bốn, hơn nữa rất nhiều trong số đó là nhà cũ xây bằng đất.
Cô nhớ trong sách có nói, nam nữ chính lúc mới kết hôn xin nhà ở, chính là ở nhà cấp bốn cũ kỹ, mãi đến sau này khu nhà tập thể mới được xây dựng, họ mới dọn vào ở nhà lầu.
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Chiêu Chiêu đi xuống lầu, đồng chí Tiểu Phương dẫn bọn họ rẽ trái rẽ phải một hồi, chốc lát đã đến nhà ăn.
Lúc này trong nhà ăn không còn ai, đồng chí Tiểu Phương bảo bọn họ ngồi chờ, bản thân đi đến cửa sổ.
Một lát sau bưng ba bát mì sợi đi tới: "Chị dâu, trong nhà ăn không còn món gì nữa, em nhờ đầu bếp nấu mì, mọi người ăn tạm đi."
Đặt bát mì trước mặt bọn họ xong, đồng chí Tiểu Phương bê khay đi trả, còn mình thì cầm cái bánh bao gặm bên cạnh.
Tô Chiêu Chiêu thấy thế liền lên tiếng: "Đồng chí Tiểu Phương, bát mì này bao nhiêu tiền? Tôi đưa cho cậu."
Tiểu Phương vội vàng xua tay: "Không cần không cần, Phó đoàn trưởng Nghiêm đã đưa tiền và phiếu cho em rồi, còn thừa nữa. Bình thường chúng em không ăn cơm ở đây, bộ đội chúng em có nhà ăn riêng, nhà ăn này là của khu gia đình, dành cho người ngoài, các chị dâu nếu không muốn nấu cơm thì đến đây mua."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ăn xong, Tiểu Phương mới dẫn bọn họ đi gặp lãnh đạo.
Nhìn cánh cổng sắt lớn trước mặt và người lính đứng gác cổng, Tô Chiêu Chiêu biết đây mới là doanh trại bộ đội thật sự, khu vực bọn họ vừa đi qua là khu vực sinh hoạt.
Vào doanh trại rất nghiêm ngặt, cần phải đăng ký, lúc người lính gác cổng nghe nói cô là vợ của Cố Hành thì hai mắt trợn tròn!
Con ngươi đảo tới đảo lui trên mặt Tô Chiêu Chiêu, Cố Tưởng và Cố Niệm.
Có người lính đi ngang qua nghe thấy, còn chưa kịp gọi một tiếng "chị dâu" đã vội vàng chạy biến.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Mà lúc này, Cố Hành đang ở trong doanh trại.
Kết thúc nhiệm vụ trở về doanh trại, anh về ký túc xá thay quần áo, sau đó đi báo cáo công tác với thủ trưởng, vừa đi tới dưới lầu tòa nhà hành chính...
"Đoàn trưởng! Đoàn trưởng! Đại sự không ổn rồi!"
Tiểu binh trực ban Hướng Bắc Phi nhanh chóng chạy về phía anh, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
Cố Hành nhíu mày: "Lửa thiêu mông cậu rồi à?"
Hướng Bắc Phi vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, đoàn trưởng, có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé nói là vợ con của anh!"
Cố Hành cau mày: "...Nói bậy!"
"Là thật đó! Mắt tôi nhìn thấy tận mặt! Đang đăng ký ở cổng kìa!"
Cố Hành căn bản không tin, anh từ đâu ra vợ con?
Chẳng lẽ có người dám cả gan chạy đến tận bộ đội để lừa đảo?
"Hừ!" Cố Hành cười lạnh một tiếng: "Cậu đi qua đó xem sao, trước tiên canh chừng bọn họ, đừng cho bọn họ vào." Nói xong liền xoay người đi vào trong tòa nhà.
Hướng Bắc Phi gật đầu lia lịa: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Nói xong liền chạy biến.
Lúc báo cáo công tác, Cố Hành luôn cảm thấy ánh mắt Quân trưởng và Chính ủy nhìn mình có gì đó kỳ quái, giống như có chuyện muốn nói với anh.
Chờ đến khi anh báo cáo xong, Chính ủy lên tiếng: "Tiểu Cố à, có chuyện này phải nói với cậu một tiếng, tìm được vợ cậu rồi."
"..."
Cố Hành nhìn Chính ủy, rồi lại nhìn Quân trưởng.
"Chúng tôi biết hiện tại cậu đang rất hoang mang, cho rằng có kẻ lừa đảo, nói thật, lúc chúng tôi biết tin cũng có suy nghĩ giống cậu..."
"Đơn vị bên huyện liên lạc với chúng tôi, chuyện này không thể nào giả được, chúng tôi đã xem kỹ hồ sơ của cậu, biết rõ trước kia cậu ở quê quả thật có cưới vợ..."
Cô nhớ trong sách có nói, nam nữ chính lúc mới kết hôn xin nhà ở, chính là ở nhà cấp bốn cũ kỹ, mãi đến sau này khu nhà tập thể mới được xây dựng, họ mới dọn vào ở nhà lầu.
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Chiêu Chiêu đi xuống lầu, đồng chí Tiểu Phương dẫn bọn họ rẽ trái rẽ phải một hồi, chốc lát đã đến nhà ăn.
Lúc này trong nhà ăn không còn ai, đồng chí Tiểu Phương bảo bọn họ ngồi chờ, bản thân đi đến cửa sổ.
Một lát sau bưng ba bát mì sợi đi tới: "Chị dâu, trong nhà ăn không còn món gì nữa, em nhờ đầu bếp nấu mì, mọi người ăn tạm đi."
Đặt bát mì trước mặt bọn họ xong, đồng chí Tiểu Phương bê khay đi trả, còn mình thì cầm cái bánh bao gặm bên cạnh.
Tô Chiêu Chiêu thấy thế liền lên tiếng: "Đồng chí Tiểu Phương, bát mì này bao nhiêu tiền? Tôi đưa cho cậu."
Tiểu Phương vội vàng xua tay: "Không cần không cần, Phó đoàn trưởng Nghiêm đã đưa tiền và phiếu cho em rồi, còn thừa nữa. Bình thường chúng em không ăn cơm ở đây, bộ đội chúng em có nhà ăn riêng, nhà ăn này là của khu gia đình, dành cho người ngoài, các chị dâu nếu không muốn nấu cơm thì đến đây mua."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ăn xong, Tiểu Phương mới dẫn bọn họ đi gặp lãnh đạo.
Nhìn cánh cổng sắt lớn trước mặt và người lính đứng gác cổng, Tô Chiêu Chiêu biết đây mới là doanh trại bộ đội thật sự, khu vực bọn họ vừa đi qua là khu vực sinh hoạt.
Vào doanh trại rất nghiêm ngặt, cần phải đăng ký, lúc người lính gác cổng nghe nói cô là vợ của Cố Hành thì hai mắt trợn tròn!
Con ngươi đảo tới đảo lui trên mặt Tô Chiêu Chiêu, Cố Tưởng và Cố Niệm.
Có người lính đi ngang qua nghe thấy, còn chưa kịp gọi một tiếng "chị dâu" đã vội vàng chạy biến.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Mà lúc này, Cố Hành đang ở trong doanh trại.
Kết thúc nhiệm vụ trở về doanh trại, anh về ký túc xá thay quần áo, sau đó đi báo cáo công tác với thủ trưởng, vừa đi tới dưới lầu tòa nhà hành chính...
"Đoàn trưởng! Đoàn trưởng! Đại sự không ổn rồi!"
Tiểu binh trực ban Hướng Bắc Phi nhanh chóng chạy về phía anh, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
Cố Hành nhíu mày: "Lửa thiêu mông cậu rồi à?"
Hướng Bắc Phi vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, đoàn trưởng, có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé nói là vợ con của anh!"
Cố Hành cau mày: "...Nói bậy!"
"Là thật đó! Mắt tôi nhìn thấy tận mặt! Đang đăng ký ở cổng kìa!"
Cố Hành căn bản không tin, anh từ đâu ra vợ con?
Chẳng lẽ có người dám cả gan chạy đến tận bộ đội để lừa đảo?
"Hừ!" Cố Hành cười lạnh một tiếng: "Cậu đi qua đó xem sao, trước tiên canh chừng bọn họ, đừng cho bọn họ vào." Nói xong liền xoay người đi vào trong tòa nhà.
Hướng Bắc Phi gật đầu lia lịa: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Nói xong liền chạy biến.
Lúc báo cáo công tác, Cố Hành luôn cảm thấy ánh mắt Quân trưởng và Chính ủy nhìn mình có gì đó kỳ quái, giống như có chuyện muốn nói với anh.
Chờ đến khi anh báo cáo xong, Chính ủy lên tiếng: "Tiểu Cố à, có chuyện này phải nói với cậu một tiếng, tìm được vợ cậu rồi."
"..."
Cố Hành nhìn Chính ủy, rồi lại nhìn Quân trưởng.
"Chúng tôi biết hiện tại cậu đang rất hoang mang, cho rằng có kẻ lừa đảo, nói thật, lúc chúng tôi biết tin cũng có suy nghĩ giống cậu..."
"Đơn vị bên huyện liên lạc với chúng tôi, chuyện này không thể nào giả được, chúng tôi đã xem kỹ hồ sơ của cậu, biết rõ trước kia cậu ở quê quả thật có cưới vợ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.