Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 45: Hàng Xóm
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Vương Xuân Hoa rất nhiệt tình, “Trong nhà dọn dẹp đến đâu rồi? Cần giúp gì cứ nói, hàng xóm láng giềng đừng khách sáo.”
“Gần xong rồi, còn cần mua thêm chút đồ, đây không phải là đang định đến cửa hàng bách hóa mua sao.”
“Vậy đi chung nhé?”
“Được ạ.”
Tô Chiêu Chiêu bảo Cố Tưởng Cố Niệm chào hỏi.
“Dì Vương.”
“Ơi! Ngoan quá! Không giống cái thằng nhóc nhà tôi, sáng sớm đã không biết chạy đi đâu chơi rồi.”
Vương Xuân Hoa ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, sinh ba người con, hai trai một gái, đứa lớn đều đã trưởng thành, cũng đang đi lính, nhưng không phải ở đây, đứa thứ hai là con gái, mười lăm tuổi, đang học trung học ở trong thành phố, ở ký túc xá của trường, một tháng về nhà một lần, con trai út bằng tuổi Cố Tưởng.
“Vừa hay, bằng tuổi nhau, có thể chơi chung.” Vương Xuân Hoa nói với Cố Tưởng Cố Niệm, “Chờ Tiểu Quân về, dì bảo nó đến tìm hai đứa chơi.”
Cố Tưởng Cố Niệm gật đầu.
Vừa đi vừa nói chuyện, “Chuyện của cô và đồng chí Cố, tôi nghe ông nhà tôi nói rồi, thật là không dễ dàng…”
Vợ con ở quê của đồng chí Cố không chết, tìm đến đây, trong số cán bộ quân đội đã truyền tai nhau, cán bộ về nhà không thể thiếu việc lải nhải với người nhà, những người vợ lính trong khu gia quyến có lẽ không phải ai cũng biết, nhưng cũng có hơn phân nửa nghe nói qua, chỉ là rất nhiều người còn chưa gặp người thật.
Vương Xuân Hoa cũng là hai năm nay mới đến theo quân, trước đây ở quê nhà trông con cái trồng trọt, sau khi nghe nói chuyện này thì theo bản năng có hảo cảm với người vợ quê mùa của đồng chí Cố, lần này gặp mặt, liền cảm thấy là người cùng đường.
Vợ lính có người đến từ thành phố, cũng có người đến từ nông thôn, nhìn chung vẫn là người nông thôn nhiều hơn, vợ lính đến từ nông thôn đa số đều mù chữ, thêm vào đó là thói quen sinh hoạt các kiểu, không nói chuyện được với những người đến từ thành phố, lâu dần liền hình thành hai phe, tự nói chuyện của mình, không thể nào trò chuyện sâu sắc, cùng lắm là gặp mặt chào hỏi, giữ thể diện mà thôi.
Vương Xuân Hoa tự động xếp Tô Chiêu Chiêu vào nhóm vợ lính đến từ nông thôn.
Nếu Tô Chiêu Chiêu là người thành phố, bà ấy đoán chừng sẽ không chủ động đến bắt chuyện.
“Tôi cũng không ngờ đời này còn có thể gặp lại…” Tô Chiêu Chiêu thổ lộ hai câu.
Vương Xuân Hoa không phải đến cửa hàng bách hóa, mà là đến tiệm may bên cạnh, hôm qua bà ấy mua vải nhờ thợ may may quần áo, hôm nay đến là muốn sửa lại số đo một chút.
“Cái thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, hai năm nay lớn nhanh như thổi, vốn dĩ tưởng số đo lần trước may cho nó đủ mặc, ai ngờ tối hôm qua thử cho nó, so với số đo nửa năm trước lại tăng lên, thế là phải sửa lại số đo, nếu không may xong mặc được hai năm, năm thứ ba là không mặc vừa nữa.”
Con nít lớn nhanh, quần áo đều may rộng ra.
Thời buổi này có câu: Mới ba năm, cũ ba năm, vá thêm ba năm nữa.
Năm nào cũng thay quần áo mới, vậy mới lạ.
Tô Chiêu Chiêu cũng muốn may quần áo, quần áo của ba mẹ con cô không có bộ nào ra hồn, cần may khá nhiều, cô dự định mua một hai bộ, còn lại đều tìm thợ may.
Bản thân cô thật ra cũng biết may vá, lúc đi học làm thêm cái gì cũng từng làm qua, nghe nói xưởng may tính theo sản phẩm giá cao, kỳ nghỉ hè cũng đến xưởng may đạp máy may hai tháng, không tính là tinh thông, nhưng kiểu dáng đơn giản thì không làm khó được cô.
Trong nhà không có máy may, trong số phiếu Cố Hành đưa cũng không có phiếu máy may, chuyện tự mình may quần áo chỉ có thể tạm gác lại.
Sau này có cơ hội thì mua một cái.
Thấy Vương Xuân Hoa đi đến tiệm may, tiện thể đi theo vào xem.
“Gần xong rồi, còn cần mua thêm chút đồ, đây không phải là đang định đến cửa hàng bách hóa mua sao.”
“Vậy đi chung nhé?”
“Được ạ.”
Tô Chiêu Chiêu bảo Cố Tưởng Cố Niệm chào hỏi.
“Dì Vương.”
“Ơi! Ngoan quá! Không giống cái thằng nhóc nhà tôi, sáng sớm đã không biết chạy đi đâu chơi rồi.”
Vương Xuân Hoa ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, sinh ba người con, hai trai một gái, đứa lớn đều đã trưởng thành, cũng đang đi lính, nhưng không phải ở đây, đứa thứ hai là con gái, mười lăm tuổi, đang học trung học ở trong thành phố, ở ký túc xá của trường, một tháng về nhà một lần, con trai út bằng tuổi Cố Tưởng.
“Vừa hay, bằng tuổi nhau, có thể chơi chung.” Vương Xuân Hoa nói với Cố Tưởng Cố Niệm, “Chờ Tiểu Quân về, dì bảo nó đến tìm hai đứa chơi.”
Cố Tưởng Cố Niệm gật đầu.
Vừa đi vừa nói chuyện, “Chuyện của cô và đồng chí Cố, tôi nghe ông nhà tôi nói rồi, thật là không dễ dàng…”
Vợ con ở quê của đồng chí Cố không chết, tìm đến đây, trong số cán bộ quân đội đã truyền tai nhau, cán bộ về nhà không thể thiếu việc lải nhải với người nhà, những người vợ lính trong khu gia quyến có lẽ không phải ai cũng biết, nhưng cũng có hơn phân nửa nghe nói qua, chỉ là rất nhiều người còn chưa gặp người thật.
Vương Xuân Hoa cũng là hai năm nay mới đến theo quân, trước đây ở quê nhà trông con cái trồng trọt, sau khi nghe nói chuyện này thì theo bản năng có hảo cảm với người vợ quê mùa của đồng chí Cố, lần này gặp mặt, liền cảm thấy là người cùng đường.
Vợ lính có người đến từ thành phố, cũng có người đến từ nông thôn, nhìn chung vẫn là người nông thôn nhiều hơn, vợ lính đến từ nông thôn đa số đều mù chữ, thêm vào đó là thói quen sinh hoạt các kiểu, không nói chuyện được với những người đến từ thành phố, lâu dần liền hình thành hai phe, tự nói chuyện của mình, không thể nào trò chuyện sâu sắc, cùng lắm là gặp mặt chào hỏi, giữ thể diện mà thôi.
Vương Xuân Hoa tự động xếp Tô Chiêu Chiêu vào nhóm vợ lính đến từ nông thôn.
Nếu Tô Chiêu Chiêu là người thành phố, bà ấy đoán chừng sẽ không chủ động đến bắt chuyện.
“Tôi cũng không ngờ đời này còn có thể gặp lại…” Tô Chiêu Chiêu thổ lộ hai câu.
Vương Xuân Hoa không phải đến cửa hàng bách hóa, mà là đến tiệm may bên cạnh, hôm qua bà ấy mua vải nhờ thợ may may quần áo, hôm nay đến là muốn sửa lại số đo một chút.
“Cái thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, hai năm nay lớn nhanh như thổi, vốn dĩ tưởng số đo lần trước may cho nó đủ mặc, ai ngờ tối hôm qua thử cho nó, so với số đo nửa năm trước lại tăng lên, thế là phải sửa lại số đo, nếu không may xong mặc được hai năm, năm thứ ba là không mặc vừa nữa.”
Con nít lớn nhanh, quần áo đều may rộng ra.
Thời buổi này có câu: Mới ba năm, cũ ba năm, vá thêm ba năm nữa.
Năm nào cũng thay quần áo mới, vậy mới lạ.
Tô Chiêu Chiêu cũng muốn may quần áo, quần áo của ba mẹ con cô không có bộ nào ra hồn, cần may khá nhiều, cô dự định mua một hai bộ, còn lại đều tìm thợ may.
Bản thân cô thật ra cũng biết may vá, lúc đi học làm thêm cái gì cũng từng làm qua, nghe nói xưởng may tính theo sản phẩm giá cao, kỳ nghỉ hè cũng đến xưởng may đạp máy may hai tháng, không tính là tinh thông, nhưng kiểu dáng đơn giản thì không làm khó được cô.
Trong nhà không có máy may, trong số phiếu Cố Hành đưa cũng không có phiếu máy may, chuyện tự mình may quần áo chỉ có thể tạm gác lại.
Sau này có cơ hội thì mua một cái.
Thấy Vương Xuân Hoa đi đến tiệm may, tiện thể đi theo vào xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.