Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 18: Niềm Hạnh Phúc Của Cô
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Cá dưới sông cũng đã bị bắt hết sạch, may mắn lắm mới bắt được hai ba con tôm tép.
Chỉ có thời đại sung túc thì vật chất mới phong phú, thời kỳ khó khăn, khó khăn đủ đường.
Tô Chiêu Chiêu cứ tưởng phải đợi thêm mấy ngày nữa, không ngờ tối hôm đó, vợ chồng bác gái Quách lại đến nhà cô.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai người, cô liền biết chắc chắn là có tin vui.
Quả nhiên.
"Thị trấn đã có tin tức rồi." Bác gái Quách vui vẻ nói, sau đó vội vàng bảo Tô Căn Sinh kể lại những gì nghe được ở thị trấn cho Tô Chiêu Chiêu.
Tô Căn Sinh tiếp lời: "Sáng nay huyện đã gọi điện cho thị trấn, nói là đã tìm được đơn vị của Cố Hành, cũng đã liên lạc với bên đó, nhưng vẫn chưa liên lạc được với Cố Hành, nghe nói cậu ta không có ở đơn vị, cụ thể thì không tiện tiết lộ. Bên đó biết chuyện này cũng rất coi trọng, nói là chờ Cố Hành về đơn vị sẽ bảo cậu ta liên lạc với mọi người."
Bác gái Quách cười nói: "Còn một tin vui nữa! Cố Hành đó chưa kết hôn!"
Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên. "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi! Tin tức từ huyện mà còn có thể giả được sao? Người ta đã đặc biệt hỏi đấy."
Phải nói là ai cũng có chút tâm lý tò mò, vợ chồng bao nhiêu năm không có tin tức, ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện có lấy vợ khác hay không.
Sau khi huyện nhận được báo cáo của thị trấn, đã đặc biệt cử cán bộ đi liên lạc, muốn tìm người trong thời gian nhanh nhất. Hỏi han từng cấp một, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, sau khi liên lạc được lại xác nhận xem có tìm nhầm người hay không. Sau khi xác nhận đúng người, cán bộ liền thuận miệng hỏi thêm một câu, thế là nhận được tin vui này.
Tô Chiêu Chiêu mím môi cười, cố gắng diễn cho giống một người vợ nhỏ vừa biết chồng mình "giữ thân như ngọc" bao nhiêu năm nay.
"Khổ tận cam lai! Phúc của Chiêu Đệ còn ở phía sau! Nghe nói ba của Tiểu Niệm còn là sĩ quan nữa đấy!"
Tô Căn Sinh cười, lấy ra một điếu thuốc lá tự cuốn châm lửa. "Là anh hùng chiến đấu đã lên báo! Chắc chắn tiền đồ xán lạn, sau này dù thế nào thì cuộc sống cũng không còn khó khăn nữa, bây giờ chỉ cần đợi người ta trở về thôi."
"Cháu muốn dẫn con cái đi tìm anh ấy." Tô Chiêu Chiêu nói ra ý định của mình.
Bác gái Quách và Tô Căn Sinh nhìn nhau. "Đường xá xa xôi như vậy, đợi cậu ta làm xong việc trở về tìm mọi người cũng như nhau thôi."
Tô Chiêu Chiêu không muốn đợi nữa, cơ thể cô mấy hôm nay đã hồi phục kha khá, cũng không thể lấy lý do sức khỏe yếu mà không ra đồng làm việc nữa. Đợi Cố Hành tìm đến, biết đến bao giờ?
Lỡ như lại xảy ra chuyện gì khác thì sao?
Lỡ như lại diễn ra tình tiết trong sách thì sao?
Hơn nữa, đến lúc đó anh không cho cô dẫn con theo quân thì sao?
"Hai đứa nhỏ biết ba chúng còn sống, mấy hôm nay vui lắm, cháu muốn cho chúng gặp ba sớm một chút."
Bác gái Quách lo lắng cho sức khỏe của cô. "Một mình cháu dẫn theo hai đứa nhỏ có ổn không? Ở tận tỉnh ngoài, đi tàu hỏa cũng phải mất mấy ngày đấy."
Người trong thôn, phần lớn chưa từng đến huyện, nói chi đến tỉnh ngoài. Bảo cô dẫn theo hai đứa nhỏ đi xa như vậy, bà ấy cũng thấy lo lắng.
"Ổn mà, cháu đã khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu."
Người ta muốn dẫn con cái đi tìm chồng, ai cũng không có tư cách ngăn cản. Tô Căn Sinh hút hai hơi thuốc. "Để chú nói với thị trấn một tiếng, liên lạc với cấp trên xem sao."
Bác gái Quách hỏi: "Sao? Muốn đi còn phải được huyện và quân đội đồng ý à?"
Tô Căn Sinh liếc nhìn vợ. "Nói vẫn hơn không nói, nếu không thì xuống tàu rồi, cô ấy còn phải hỏi đường, báo cáo lên trên một tiếng, biết đâu người ta còn cử người đến ga tàu đón, như vậy thì mẹ con Chiêu Đệ cũng đỡ vất vả."
Chu đáo thật đấy.
Tô Chiêu Chiêu vội vàng cảm ơn.
Tô Căn Sinh xua tay. "Cháu thu dọn đồ đạc đi, mai chú báo tin cho."
Chỉ có thời đại sung túc thì vật chất mới phong phú, thời kỳ khó khăn, khó khăn đủ đường.
Tô Chiêu Chiêu cứ tưởng phải đợi thêm mấy ngày nữa, không ngờ tối hôm đó, vợ chồng bác gái Quách lại đến nhà cô.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai người, cô liền biết chắc chắn là có tin vui.
Quả nhiên.
"Thị trấn đã có tin tức rồi." Bác gái Quách vui vẻ nói, sau đó vội vàng bảo Tô Căn Sinh kể lại những gì nghe được ở thị trấn cho Tô Chiêu Chiêu.
Tô Căn Sinh tiếp lời: "Sáng nay huyện đã gọi điện cho thị trấn, nói là đã tìm được đơn vị của Cố Hành, cũng đã liên lạc với bên đó, nhưng vẫn chưa liên lạc được với Cố Hành, nghe nói cậu ta không có ở đơn vị, cụ thể thì không tiện tiết lộ. Bên đó biết chuyện này cũng rất coi trọng, nói là chờ Cố Hành về đơn vị sẽ bảo cậu ta liên lạc với mọi người."
Bác gái Quách cười nói: "Còn một tin vui nữa! Cố Hành đó chưa kết hôn!"
Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên. "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi! Tin tức từ huyện mà còn có thể giả được sao? Người ta đã đặc biệt hỏi đấy."
Phải nói là ai cũng có chút tâm lý tò mò, vợ chồng bao nhiêu năm không có tin tức, ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện có lấy vợ khác hay không.
Sau khi huyện nhận được báo cáo của thị trấn, đã đặc biệt cử cán bộ đi liên lạc, muốn tìm người trong thời gian nhanh nhất. Hỏi han từng cấp một, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, sau khi liên lạc được lại xác nhận xem có tìm nhầm người hay không. Sau khi xác nhận đúng người, cán bộ liền thuận miệng hỏi thêm một câu, thế là nhận được tin vui này.
Tô Chiêu Chiêu mím môi cười, cố gắng diễn cho giống một người vợ nhỏ vừa biết chồng mình "giữ thân như ngọc" bao nhiêu năm nay.
"Khổ tận cam lai! Phúc của Chiêu Đệ còn ở phía sau! Nghe nói ba của Tiểu Niệm còn là sĩ quan nữa đấy!"
Tô Căn Sinh cười, lấy ra một điếu thuốc lá tự cuốn châm lửa. "Là anh hùng chiến đấu đã lên báo! Chắc chắn tiền đồ xán lạn, sau này dù thế nào thì cuộc sống cũng không còn khó khăn nữa, bây giờ chỉ cần đợi người ta trở về thôi."
"Cháu muốn dẫn con cái đi tìm anh ấy." Tô Chiêu Chiêu nói ra ý định của mình.
Bác gái Quách và Tô Căn Sinh nhìn nhau. "Đường xá xa xôi như vậy, đợi cậu ta làm xong việc trở về tìm mọi người cũng như nhau thôi."
Tô Chiêu Chiêu không muốn đợi nữa, cơ thể cô mấy hôm nay đã hồi phục kha khá, cũng không thể lấy lý do sức khỏe yếu mà không ra đồng làm việc nữa. Đợi Cố Hành tìm đến, biết đến bao giờ?
Lỡ như lại xảy ra chuyện gì khác thì sao?
Lỡ như lại diễn ra tình tiết trong sách thì sao?
Hơn nữa, đến lúc đó anh không cho cô dẫn con theo quân thì sao?
"Hai đứa nhỏ biết ba chúng còn sống, mấy hôm nay vui lắm, cháu muốn cho chúng gặp ba sớm một chút."
Bác gái Quách lo lắng cho sức khỏe của cô. "Một mình cháu dẫn theo hai đứa nhỏ có ổn không? Ở tận tỉnh ngoài, đi tàu hỏa cũng phải mất mấy ngày đấy."
Người trong thôn, phần lớn chưa từng đến huyện, nói chi đến tỉnh ngoài. Bảo cô dẫn theo hai đứa nhỏ đi xa như vậy, bà ấy cũng thấy lo lắng.
"Ổn mà, cháu đã khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu."
Người ta muốn dẫn con cái đi tìm chồng, ai cũng không có tư cách ngăn cản. Tô Căn Sinh hút hai hơi thuốc. "Để chú nói với thị trấn một tiếng, liên lạc với cấp trên xem sao."
Bác gái Quách hỏi: "Sao? Muốn đi còn phải được huyện và quân đội đồng ý à?"
Tô Căn Sinh liếc nhìn vợ. "Nói vẫn hơn không nói, nếu không thì xuống tàu rồi, cô ấy còn phải hỏi đường, báo cáo lên trên một tiếng, biết đâu người ta còn cử người đến ga tàu đón, như vậy thì mẹ con Chiêu Đệ cũng đỡ vất vả."
Chu đáo thật đấy.
Tô Chiêu Chiêu vội vàng cảm ơn.
Tô Căn Sinh xua tay. "Cháu thu dọn đồ đạc đi, mai chú báo tin cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.