Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 1: Số phận bi thảm của Tô Chiêu Chiêu
Yến Tam Nguyệt
19/08/2024
"Tiểu Niệm này, mẹ cháu đỡ hơn chưa?"
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu rảo bước về nhà. Đi ngang qua cửa một ngôi nhà, cô bé bị người phụ nữ trung niên bước ra từ trong hỏi.
"Bác Quách." Cố Niệm dừng bước, ngoan ngoãn chào. "Mẹ cháu đỡ hơn rồi ạ..."
Chỉ là có chút kỳ lạ... Nghĩ đến đây, hàng lông mày nhỏ nhắn của cô bé vô thức nhíu lại, trong lòng đầy lo âu.
"Đỡ rồi là tốt." Khuôn mặt rám nắng của bác Quách lộ ra nụ cười. "Nhắn với mẹ cháu, bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Thu hoạch xong rồi, việc đồng áng cũng không nhiều, đừng vội ra đồng. Hợp tác xã chúng ta thiếu gì thanh niên trai tráng làm việc chứ."
"Vâng ạ, cháu biết rồi."
Cố Niệm vừa đi khuất, một người đàn ông trung niên vác cuốc bước ra từ sau nhà. "Bà đang nói chuyện với ai đấy?"
"Với con bé Tiểu Niệm." Bác Quách tiến lên vỗ vỗ mấy cọng cỏ dính trên áo người đàn ông. "Mẹ nó hôm kia ngất xỉu, tôi định lát nữa sang xem sao, ai dè gặp con bé đi qua, bèn dặn dò vài câu, bảo mẹ nó nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng vội ra đồng."
Người đàn ông hạ cuốc xuống, phủi phủi bùn đất trên ống quần, hừ một tiếng. "Bà sắp xếp việc cũng hay đấy, hay là để bà làm chủ nhiệm hợp tác xã luôn đi."
Người đàn ông này chính là Tô Căn Sinh, trưởng thôn kiêm chủ nhiệm hợp tác xã thôn Tô Gia Câu, cũng là chồng của bác Quách.
Bác Quách trợn mắt nhìn ông ta. "Sao? Tôi sắp xếp vậy không được à? Năm ngoái nếu không phải thiếu một phiếu, còn chưa biết ai làm chủ nhiệm đâu!"
Nhắc đến chuyện thiếu một phiếu, trong bụng bác Quách lại đầy lời oán trách, luôn cảm thấy phiếu bầu đó đã bị ông chồng nhà mình giở mánh khóe.
"Khụ!" Tô Căn Sinh có chút chột dạ ho khan một tiếng. "Thôi nào, nhắc chuyện cũ làm gì?" Ông ấy vội vàng chuyển chủ đề. "Lát nữa rảnh rỗi thì sang xem mẹ con Tiểu Niệm thế nào. Một mình nuôi hai đứa con không dễ dàng gì, lại chẳng có ai giúp đỡ. Tô Lai Bảo thì vô tích sự, chẳng quản được vợ, đến nói chuyện với chị gái cũng không dám, đừng nói chi là giúp đỡ."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sang." Bác Quách đáp một tiếng, cầm liềm đi ra vườn rau bên hông nhà cắt rau ăn trưa, miệng vẫn lẩm bẩm với ông chồng. "Nếu mẹ Tiểu Niệm đi bước nữa thì đã chẳng đến nỗi làm lụng khổ sở mà ngã bệnh. Trong nhà không có đàn ông, đúng là không ổn."
Tô Căn Sinh bê một chiếc ghế đẩu ngồi xuống sân, tiện tay cầm lấy chiếc giỏ tre đang đan dở bên cạnh. "Bà đừng có nói mấy lời đó trước mặt người ta, cẩn thận lại bị người ta mắng cho đấy."
"Mắng thì mắng, cần nói thì vẫn phải nói. Dù sao cũng là người một nhà, không ai nghĩ cho mẹ con họ thì cán bộ thôn như ông, lại là họ hàng xa với nhà người ta, nên nghĩ cho họ một chút chứ!"
Bác Quách đứng thẳng người, phủi phủi đất cát trên rễ rau. "Mấy năm trước cô ấy không chịu đi bước nữa là vì sợ người ta đối xử không tốt với hai đứa nhỏ, cũng chẳng có ai muốn nuôi con người ta. Bây giờ con cái lớn rồi, biết làm việc rồi, lại ngoan ngoãn chăm chỉ, biết đâu lại càng dễ tìm hơn. Mấy năm nữa Tiểu Niệm gả chồng, Tiểu Tưởng lấy vợ sinh con, tìm được người đàn ông khác còn có thể đỡ đần phần nào..."
Dì thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, Tô Căn Sinh nghe đến nhức cả tai. Chuyển chủ đề, bác Quách lại bắt đầu bàn tán với ông chồng xem ai phù hợp.
"Thôi thôi, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, bà đã sắp xếp đến ngày cưới của người ta rồi."
Bà vợ này, đúng là lắm lời. May mà không để bà ấy làm chủ nhiệm, nếu không các xã viên bị bà ấy lải nhải chết mất.
"Tôi chỉ nói với ông thôi mà. Nói thật, mấy người tôi gợi ý, ông thấy thế nào?"
"Không được ai cả."
"Chậc! Ông đúng là... Trưa nay ăn cháo rau được không? Tôi làm thêm món rau trộn..."
Bác Quách và chồng trò chuyện rôm rả. Trong khi đó, người mẹ mà bà ấy nhắc đến, lúc này đang ngồi ngẩn người trước cửa nhà, nhìn cây táo gai trong sân.
Ánh mắt đờ đẫn, vô hồn, đó chính là Tô Chiêu Chiêu lúc này.
Cô chỉ là thức đêm đọc một cuốn tiểu thuyết quân nhân, ai ngờ vừa mở mắt ra đã từ căn hộ nhỏ xinh đẹp của mình đến căn nhà tranh xiêu vẹo, chuột thấy còn phải né này.
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu rảo bước về nhà. Đi ngang qua cửa một ngôi nhà, cô bé bị người phụ nữ trung niên bước ra từ trong hỏi.
"Bác Quách." Cố Niệm dừng bước, ngoan ngoãn chào. "Mẹ cháu đỡ hơn rồi ạ..."
Chỉ là có chút kỳ lạ... Nghĩ đến đây, hàng lông mày nhỏ nhắn của cô bé vô thức nhíu lại, trong lòng đầy lo âu.
"Đỡ rồi là tốt." Khuôn mặt rám nắng của bác Quách lộ ra nụ cười. "Nhắn với mẹ cháu, bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Thu hoạch xong rồi, việc đồng áng cũng không nhiều, đừng vội ra đồng. Hợp tác xã chúng ta thiếu gì thanh niên trai tráng làm việc chứ."
"Vâng ạ, cháu biết rồi."
Cố Niệm vừa đi khuất, một người đàn ông trung niên vác cuốc bước ra từ sau nhà. "Bà đang nói chuyện với ai đấy?"
"Với con bé Tiểu Niệm." Bác Quách tiến lên vỗ vỗ mấy cọng cỏ dính trên áo người đàn ông. "Mẹ nó hôm kia ngất xỉu, tôi định lát nữa sang xem sao, ai dè gặp con bé đi qua, bèn dặn dò vài câu, bảo mẹ nó nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng vội ra đồng."
Người đàn ông hạ cuốc xuống, phủi phủi bùn đất trên ống quần, hừ một tiếng. "Bà sắp xếp việc cũng hay đấy, hay là để bà làm chủ nhiệm hợp tác xã luôn đi."
Người đàn ông này chính là Tô Căn Sinh, trưởng thôn kiêm chủ nhiệm hợp tác xã thôn Tô Gia Câu, cũng là chồng của bác Quách.
Bác Quách trợn mắt nhìn ông ta. "Sao? Tôi sắp xếp vậy không được à? Năm ngoái nếu không phải thiếu một phiếu, còn chưa biết ai làm chủ nhiệm đâu!"
Nhắc đến chuyện thiếu một phiếu, trong bụng bác Quách lại đầy lời oán trách, luôn cảm thấy phiếu bầu đó đã bị ông chồng nhà mình giở mánh khóe.
"Khụ!" Tô Căn Sinh có chút chột dạ ho khan một tiếng. "Thôi nào, nhắc chuyện cũ làm gì?" Ông ấy vội vàng chuyển chủ đề. "Lát nữa rảnh rỗi thì sang xem mẹ con Tiểu Niệm thế nào. Một mình nuôi hai đứa con không dễ dàng gì, lại chẳng có ai giúp đỡ. Tô Lai Bảo thì vô tích sự, chẳng quản được vợ, đến nói chuyện với chị gái cũng không dám, đừng nói chi là giúp đỡ."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sang." Bác Quách đáp một tiếng, cầm liềm đi ra vườn rau bên hông nhà cắt rau ăn trưa, miệng vẫn lẩm bẩm với ông chồng. "Nếu mẹ Tiểu Niệm đi bước nữa thì đã chẳng đến nỗi làm lụng khổ sở mà ngã bệnh. Trong nhà không có đàn ông, đúng là không ổn."
Tô Căn Sinh bê một chiếc ghế đẩu ngồi xuống sân, tiện tay cầm lấy chiếc giỏ tre đang đan dở bên cạnh. "Bà đừng có nói mấy lời đó trước mặt người ta, cẩn thận lại bị người ta mắng cho đấy."
"Mắng thì mắng, cần nói thì vẫn phải nói. Dù sao cũng là người một nhà, không ai nghĩ cho mẹ con họ thì cán bộ thôn như ông, lại là họ hàng xa với nhà người ta, nên nghĩ cho họ một chút chứ!"
Bác Quách đứng thẳng người, phủi phủi đất cát trên rễ rau. "Mấy năm trước cô ấy không chịu đi bước nữa là vì sợ người ta đối xử không tốt với hai đứa nhỏ, cũng chẳng có ai muốn nuôi con người ta. Bây giờ con cái lớn rồi, biết làm việc rồi, lại ngoan ngoãn chăm chỉ, biết đâu lại càng dễ tìm hơn. Mấy năm nữa Tiểu Niệm gả chồng, Tiểu Tưởng lấy vợ sinh con, tìm được người đàn ông khác còn có thể đỡ đần phần nào..."
Dì thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, Tô Căn Sinh nghe đến nhức cả tai. Chuyển chủ đề, bác Quách lại bắt đầu bàn tán với ông chồng xem ai phù hợp.
"Thôi thôi, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, bà đã sắp xếp đến ngày cưới của người ta rồi."
Bà vợ này, đúng là lắm lời. May mà không để bà ấy làm chủ nhiệm, nếu không các xã viên bị bà ấy lải nhải chết mất.
"Tôi chỉ nói với ông thôi mà. Nói thật, mấy người tôi gợi ý, ông thấy thế nào?"
"Không được ai cả."
"Chậc! Ông đúng là... Trưa nay ăn cháo rau được không? Tôi làm thêm món rau trộn..."
Bác Quách và chồng trò chuyện rôm rả. Trong khi đó, người mẹ mà bà ấy nhắc đến, lúc này đang ngồi ngẩn người trước cửa nhà, nhìn cây táo gai trong sân.
Ánh mắt đờ đẫn, vô hồn, đó chính là Tô Chiêu Chiêu lúc này.
Cô chỉ là thức đêm đọc một cuốn tiểu thuyết quân nhân, ai ngờ vừa mở mắt ra đã từ căn hộ nhỏ xinh đẹp của mình đến căn nhà tranh xiêu vẹo, chuột thấy còn phải né này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.