Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 6: Số Phận Long Đong
Yến Tam Nguyệt
19/08/2024
Dưới sự kiên trì của Tô Chiêu Chiêu, cuối cùng họ cũng được ăn cơm gạo trắng.
Hai đứa trẻ không dám lãng phí cho thêm gạo, bèn cho khoai lang khô vào nấu cùng. Cơm ăn lưng lửng bụng, canh cá và nộm rau bồ công anh là do Tô Chiêu Chiêu không nỡ nhìn nên tự tay làm. Nói về khoản nấu nướng, cô cũng có chút tài lẻ. Giây phút cầm lấy cái xẻng xào rau, cơ thể cô như có ký ức, tự nhiên biết phải làm như thế nào, không hề luống cuống tay chân khiến lũ trẻ nghi ngờ.
May quá!
Khuyên can hai đứa trẻ muốn đưa mình đi khám bác sĩ xong, Tô Chiêu Chiêu xoa xoa cái bụng đã tạm yên ổn, bắt đầu đánh giá xung quanh nhà.
Cũng không có gì đáng xem, một cái sân nhỏ được bao quanh bởi hàng rào, trong sân có một mảnh vườn nho nhỏ, rau trong vườn đang lên xanh mơn mởn. Giữa sân là hai gian nhà tranh, một gian là phòng khách kiêm phòng bếp, một gian là phòng ngủ của ba mẹ con.
Góc nhà cạnh cửa chính là bếp, đặt một cái chum nước lớn và một cái tủ bát. Bên kia dựa vào tường là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã mất góc, không biết đã dùng bao nhiêu năm, hai chiếc ghế dài, cùng một số thứ lặt vặt chất đống ở góc nhà.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, đêm qua Tô Chiêu Chiêu ngủ chung với hai đứa trẻ. Lúc đó cô vẫn còn mơ màng, chìm đắm trong suy nghĩ làm thế nào để mắng chửi ông trời cho hả giận, đầu óc rối bời, không cảm thấy gì.
Nghĩ đến tối nay lại phải ngủ chung...
Tô Chiêu Chiêu từ nhỏ đã không quen ngủ chung giường với người khác, thật sự rất không quen.
Không quen cũng phải quen, ai bảo cô nghèo.
Trong phòng ngủ còn có một cái tủ gỗ lớn, phải bắc ghế mới mở được. Trong tủ đựng lương thực của gia đình, cũng là thứ đáng giá nhất trong nhà này.
Quần áo trong nhà cũng không có mấy bộ, được đựng trong một cái rương tre. Lục lọi một hồi, cô phát hiện ra quần áo nào cũng có vá, kể cả bộ đồ bọn trẻ đang mặc trên người.
Quần áo trên người Tô Chiêu Chiêu tuy rách nhưng cũng coi như vừa vặn, còn quần áo của hai đứa trẻ thì không có bộ nào vừa, đều bị chật.
Trong ruột gối, Tô Chiêu Chiêu tìm thấy một xấp tiền được bọc trong khăn tay. Đếm đi đếm lại, tổng cộng là 18 tệ 5 hào 6 xu. Ban đầu cô giật mình, sau đó mới phản ứng lại, trong này có tờ 1 tệ, 5 tệ, còn có cả tờ 10 tệ, đều là Nhân dân tệ bản đầu tiên, chỉ có mấy đồng lẻ 5 hào 6 xu là Nhân dân tệ bản thứ hai phát hành vào nửa đầu năm 1955.
Nhìn mệnh giá thì lớn, nhưng 1 vạn tệ bây giờ cũng chỉ tương đương với 1 tệ mà thôi.
Tô Chiêu Chiêu cầm xấp tiền ngắm nghía một hồi, số tiền này mà để ở thế kỷ 21 thì đáng giá lắm đấy!
Cha cô là một nhà sưu tập tem và tiền xu nghiệp dư, mỗi lần gặp mặt ăn cơm, ông ấy đều nói về bộ sưu tập của mình. Qua lời ông, Tô Chiêu Chiêu biết được giá trị sưu tập của Nhân dân tệ bản đầu tiên.
Nhân dân tệ bản đầu tiên phát hành năm 1948 có các mệnh giá 1 tệ, 5 tệ, 10 tệ, 20 tệ, 50 tệ, 100 tệ, 200 tệ, 500 tệ, 1.000 tệ, 5.000 tệ, 10.000 tệ, 50.000 tệ, mỗi mệnh giá lại có nhiều phiên bản, cộng lại có tất cả 62 phiên bản. Mà theo lời cha cô nói trong bữa tiệc gia đình cuối cùng của hai người cách đây 2 năm, bộ tiền này có giá trị hơn 5 triệu tệ.
Đương nhiên, cha cô không có bộ tiền này, bởi vì khi nhắc đến nó, ông ấy đều lộ ra vẻ mặt ghen tị.
Sau này phải cất kỹ mới được! Phải tranh thủ lúc còn có điều kiện mà sưu tầm thêm vài bộ.
Nếu tiểu thuyết dựa trên bối cảnh xã hội thực tế để viết, vậy thì bộ tiền này chắc chắn cũng có giá trị, cho dù có chênh lệch thì cũng không đáng kể.
Hai đứa trẻ không dám lãng phí cho thêm gạo, bèn cho khoai lang khô vào nấu cùng. Cơm ăn lưng lửng bụng, canh cá và nộm rau bồ công anh là do Tô Chiêu Chiêu không nỡ nhìn nên tự tay làm. Nói về khoản nấu nướng, cô cũng có chút tài lẻ. Giây phút cầm lấy cái xẻng xào rau, cơ thể cô như có ký ức, tự nhiên biết phải làm như thế nào, không hề luống cuống tay chân khiến lũ trẻ nghi ngờ.
May quá!
Khuyên can hai đứa trẻ muốn đưa mình đi khám bác sĩ xong, Tô Chiêu Chiêu xoa xoa cái bụng đã tạm yên ổn, bắt đầu đánh giá xung quanh nhà.
Cũng không có gì đáng xem, một cái sân nhỏ được bao quanh bởi hàng rào, trong sân có một mảnh vườn nho nhỏ, rau trong vườn đang lên xanh mơn mởn. Giữa sân là hai gian nhà tranh, một gian là phòng khách kiêm phòng bếp, một gian là phòng ngủ của ba mẹ con.
Góc nhà cạnh cửa chính là bếp, đặt một cái chum nước lớn và một cái tủ bát. Bên kia dựa vào tường là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã mất góc, không biết đã dùng bao nhiêu năm, hai chiếc ghế dài, cùng một số thứ lặt vặt chất đống ở góc nhà.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, đêm qua Tô Chiêu Chiêu ngủ chung với hai đứa trẻ. Lúc đó cô vẫn còn mơ màng, chìm đắm trong suy nghĩ làm thế nào để mắng chửi ông trời cho hả giận, đầu óc rối bời, không cảm thấy gì.
Nghĩ đến tối nay lại phải ngủ chung...
Tô Chiêu Chiêu từ nhỏ đã không quen ngủ chung giường với người khác, thật sự rất không quen.
Không quen cũng phải quen, ai bảo cô nghèo.
Trong phòng ngủ còn có một cái tủ gỗ lớn, phải bắc ghế mới mở được. Trong tủ đựng lương thực của gia đình, cũng là thứ đáng giá nhất trong nhà này.
Quần áo trong nhà cũng không có mấy bộ, được đựng trong một cái rương tre. Lục lọi một hồi, cô phát hiện ra quần áo nào cũng có vá, kể cả bộ đồ bọn trẻ đang mặc trên người.
Quần áo trên người Tô Chiêu Chiêu tuy rách nhưng cũng coi như vừa vặn, còn quần áo của hai đứa trẻ thì không có bộ nào vừa, đều bị chật.
Trong ruột gối, Tô Chiêu Chiêu tìm thấy một xấp tiền được bọc trong khăn tay. Đếm đi đếm lại, tổng cộng là 18 tệ 5 hào 6 xu. Ban đầu cô giật mình, sau đó mới phản ứng lại, trong này có tờ 1 tệ, 5 tệ, còn có cả tờ 10 tệ, đều là Nhân dân tệ bản đầu tiên, chỉ có mấy đồng lẻ 5 hào 6 xu là Nhân dân tệ bản thứ hai phát hành vào nửa đầu năm 1955.
Nhìn mệnh giá thì lớn, nhưng 1 vạn tệ bây giờ cũng chỉ tương đương với 1 tệ mà thôi.
Tô Chiêu Chiêu cầm xấp tiền ngắm nghía một hồi, số tiền này mà để ở thế kỷ 21 thì đáng giá lắm đấy!
Cha cô là một nhà sưu tập tem và tiền xu nghiệp dư, mỗi lần gặp mặt ăn cơm, ông ấy đều nói về bộ sưu tập của mình. Qua lời ông, Tô Chiêu Chiêu biết được giá trị sưu tập của Nhân dân tệ bản đầu tiên.
Nhân dân tệ bản đầu tiên phát hành năm 1948 có các mệnh giá 1 tệ, 5 tệ, 10 tệ, 20 tệ, 50 tệ, 100 tệ, 200 tệ, 500 tệ, 1.000 tệ, 5.000 tệ, 10.000 tệ, 50.000 tệ, mỗi mệnh giá lại có nhiều phiên bản, cộng lại có tất cả 62 phiên bản. Mà theo lời cha cô nói trong bữa tiệc gia đình cuối cùng của hai người cách đây 2 năm, bộ tiền này có giá trị hơn 5 triệu tệ.
Đương nhiên, cha cô không có bộ tiền này, bởi vì khi nhắc đến nó, ông ấy đều lộ ra vẻ mặt ghen tị.
Sau này phải cất kỹ mới được! Phải tranh thủ lúc còn có điều kiện mà sưu tầm thêm vài bộ.
Nếu tiểu thuyết dựa trên bối cảnh xã hội thực tế để viết, vậy thì bộ tiền này chắc chắn cũng có giá trị, cho dù có chênh lệch thì cũng không đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.