Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 8: Tô Chiêu Đệ Nổi Đóa
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Câu nói "có phúc không biết hưởng" kia là có lý do. Năm đó, lúc Hứa Đại Nữu mới về nhà chồng, cô ta cũng không có ác cảm gì với cô chị chồng đã về nhà mẹ đẻ này. Dù sao lúc đó Tô Chiêu Đệ đã bị đuổi ra khỏi nhà, một mình nuôi con, không còn là mối đe dọa gì đối với cô ta nữa. Ngày thường gặp mặt, cô ta cũng cười cười chào hỏi.
Chờ đến khi Hứa Đại Nữu sinh được con trai, tự cho là mình đã đứng vững gót chân, cô ta bắt đầu chỉ tay năm ngón, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Tô, kể cả người chị chồng không sống chung với mình.
Chị chồng không có chồng, cô ta là em dâu phải tìm cho chị chồng một người.
Không lâu sau, cô ta đã tìm được một ông lão góa vợ ở quê mình. Ông lão này không những hơn Tô Chiêu Đệ hơn chục tuổi, mà dưới gối còn có sáu bảy đứa con, người vợ trước chết do sinh khó. Nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, vậy mà yêu cầu lại cao ngất ngưởng. Biết Tô Chiêu Đệ có hai đứa con, ông ta liền nói chỉ cần con trai, không cần con gái. Con trai có thể làm việc, con gái nuôi lớn gả đi là mất, chỉ tổ thiệt thân! Hứa Đại Nữu tự ý quyết định, không thèm nói với Tô Chiêu Đệ một tiếng đã đồng ý.
Cô ta cho rằng Tô Chiêu Đệ là góa phụ, một mình nuôi hai đứa con, ngoài nhan sắc ra thì chẳng có gì. Năm nào cũng phải đi thuê ruộng của địa chủ mà sống, người ta chịu nhận nuôi một đứa con đã là tốt lắm rồi. Vừa hay, làng bên cạnh có người muốn nhận con nuôi từ bé, gia cảnh cũng khá giả, cô ta liền tự ý định đoạt cho Cố Niệm, nghĩ rằng gần nhà, có thể tiện bề chăm sóc, Tô Chiêu Đệ chắc chắn sẽ không từ chối.
Bản thân Tô Chiêu Đệ cũng từng là con dâu nuôi từ bé, con gái giống cô cũng tốt.
Lúc đó Cố Niệm mới 4 tuổi.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, cô ta mới quay sang cười nói với Tô Chiêu Đệ. Tô Chiêu Đệ vốn không muốn tái giá, chỉ muốn nuôi hai đứa con khôn lớn. Sợ đắc tội với em dâu, ban đầu cô còn nhẹ nhàng từ chối, nhưng khi nghe cô ta nói muốn đưa Cố Niệm đi làm con dâu nuôi từ bé, Tô Chiêu Đệ không chịu nổi nữa!
Tính tình hiền lành như cô cũng phải đuổi Hứa Đại Nữu ra khỏi cửa.
Vì chuyện này, cha mẹ Tô còn đến mắng chửi Tô Chiêu Đệ một trận, nói cô không nên đuổi em dâu ra khỏi nhà, không biết điều...
Từ đó về sau, Hứa Đại Nữu nhìn Tô Chiêu Đệ bằng nửa con mắt, như thể nhìn cô là bẩn mắt mình vậy.
Miệng lưỡi cô ta lúc nào cũng mắng Tô Chiêu Đệ và hai đứa con là đồ nghèo hèn.
Lúc chia ruộng đất, cô ta còn gây sự, muốn Tô Chiêu Đệ đổi hai mẫu ruộng nước màu mỡ lấy đất của nhà họ Tô, còn nói cô là con gái đã xuất giá, không có tư cách chia ruộng đất của nhà mẹ đẻ.
Người có suy nghĩ như cô ta trong thôn không chỉ có một mình cô ta. May mà cán bộ trong thôn đều là người làm việc thực tế, không nghe những lời ong tiếng ve này, còn giáo dục những kẻ lắm chuyện một trận.
Vừa nhìn thấy hai người này, trong đầu Tô Chiêu Chiêu liền hiện lên ký ức về họ.
Người em dâu này đúng là tướng do tâm sinh, đôi mắt tam giác, lông mày xếch ngược, là tướng mạo của kẻ chua ngoa, đanh đá.
Còn Tô Lai Bảo thì người thấp bé, chỉ cao bằng chị gái Tô Chiêu Đệ, khoảng 1m6. Chiều cao này đối với phụ nữ thì được, nhưng đối với đàn ông thì hơi thấp, lại thêm tính cách nhu nhược, không làm nên trò trống gì, lấy phải người vợ ghê gớm cũng coi như bù trừ cho nhau.
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày. "Số phận cái gì? Cô tưởng bây giờ vẫn còn là xã hội cũ chắc? Cách đây không lâu thôn họp còn nói, phải bài trừ mọi mê tín dị đoan, vậy mà cô mở miệng ra là nói số phận do trời định, thế là đặt vị lãnh tụ vĩ đại, người đã dẫn dắt chúng ta vượt mọi khó khăn, tiến tới cuộc sống mới ở đâu? Chẳng lẽ cô còn muốn quay về thời kỳ bị địa chủ bóc lột hay sao? Đồng chí Hứa Đại Nữu, tư tưởng của cô có vấn đề rồi đấy!"
Chờ đến khi Hứa Đại Nữu sinh được con trai, tự cho là mình đã đứng vững gót chân, cô ta bắt đầu chỉ tay năm ngón, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Tô, kể cả người chị chồng không sống chung với mình.
Chị chồng không có chồng, cô ta là em dâu phải tìm cho chị chồng một người.
Không lâu sau, cô ta đã tìm được một ông lão góa vợ ở quê mình. Ông lão này không những hơn Tô Chiêu Đệ hơn chục tuổi, mà dưới gối còn có sáu bảy đứa con, người vợ trước chết do sinh khó. Nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, vậy mà yêu cầu lại cao ngất ngưởng. Biết Tô Chiêu Đệ có hai đứa con, ông ta liền nói chỉ cần con trai, không cần con gái. Con trai có thể làm việc, con gái nuôi lớn gả đi là mất, chỉ tổ thiệt thân! Hứa Đại Nữu tự ý quyết định, không thèm nói với Tô Chiêu Đệ một tiếng đã đồng ý.
Cô ta cho rằng Tô Chiêu Đệ là góa phụ, một mình nuôi hai đứa con, ngoài nhan sắc ra thì chẳng có gì. Năm nào cũng phải đi thuê ruộng của địa chủ mà sống, người ta chịu nhận nuôi một đứa con đã là tốt lắm rồi. Vừa hay, làng bên cạnh có người muốn nhận con nuôi từ bé, gia cảnh cũng khá giả, cô ta liền tự ý định đoạt cho Cố Niệm, nghĩ rằng gần nhà, có thể tiện bề chăm sóc, Tô Chiêu Đệ chắc chắn sẽ không từ chối.
Bản thân Tô Chiêu Đệ cũng từng là con dâu nuôi từ bé, con gái giống cô cũng tốt.
Lúc đó Cố Niệm mới 4 tuổi.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, cô ta mới quay sang cười nói với Tô Chiêu Đệ. Tô Chiêu Đệ vốn không muốn tái giá, chỉ muốn nuôi hai đứa con khôn lớn. Sợ đắc tội với em dâu, ban đầu cô còn nhẹ nhàng từ chối, nhưng khi nghe cô ta nói muốn đưa Cố Niệm đi làm con dâu nuôi từ bé, Tô Chiêu Đệ không chịu nổi nữa!
Tính tình hiền lành như cô cũng phải đuổi Hứa Đại Nữu ra khỏi cửa.
Vì chuyện này, cha mẹ Tô còn đến mắng chửi Tô Chiêu Đệ một trận, nói cô không nên đuổi em dâu ra khỏi nhà, không biết điều...
Từ đó về sau, Hứa Đại Nữu nhìn Tô Chiêu Đệ bằng nửa con mắt, như thể nhìn cô là bẩn mắt mình vậy.
Miệng lưỡi cô ta lúc nào cũng mắng Tô Chiêu Đệ và hai đứa con là đồ nghèo hèn.
Lúc chia ruộng đất, cô ta còn gây sự, muốn Tô Chiêu Đệ đổi hai mẫu ruộng nước màu mỡ lấy đất của nhà họ Tô, còn nói cô là con gái đã xuất giá, không có tư cách chia ruộng đất của nhà mẹ đẻ.
Người có suy nghĩ như cô ta trong thôn không chỉ có một mình cô ta. May mà cán bộ trong thôn đều là người làm việc thực tế, không nghe những lời ong tiếng ve này, còn giáo dục những kẻ lắm chuyện một trận.
Vừa nhìn thấy hai người này, trong đầu Tô Chiêu Chiêu liền hiện lên ký ức về họ.
Người em dâu này đúng là tướng do tâm sinh, đôi mắt tam giác, lông mày xếch ngược, là tướng mạo của kẻ chua ngoa, đanh đá.
Còn Tô Lai Bảo thì người thấp bé, chỉ cao bằng chị gái Tô Chiêu Đệ, khoảng 1m6. Chiều cao này đối với phụ nữ thì được, nhưng đối với đàn ông thì hơi thấp, lại thêm tính cách nhu nhược, không làm nên trò trống gì, lấy phải người vợ ghê gớm cũng coi như bù trừ cho nhau.
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày. "Số phận cái gì? Cô tưởng bây giờ vẫn còn là xã hội cũ chắc? Cách đây không lâu thôn họp còn nói, phải bài trừ mọi mê tín dị đoan, vậy mà cô mở miệng ra là nói số phận do trời định, thế là đặt vị lãnh tụ vĩ đại, người đã dẫn dắt chúng ta vượt mọi khó khăn, tiến tới cuộc sống mới ở đâu? Chẳng lẽ cô còn muốn quay về thời kỳ bị địa chủ bóc lột hay sao? Đồng chí Hứa Đại Nữu, tư tưởng của cô có vấn đề rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.