Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 50: Tôi Cảm Thấy Anh Ấy Đang Nhắc Nhở Tôi
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
“Không phải ạ.” Tô Chiêu Chiêu cười nói, đặt gùi xuống, lấy vải ra, “Nhờ bác may giúp cháu hai bộ vỏ chăn, hai cái ga trải giường, còn cả vỏ gối, nếu còn thừa thì may thêm hai cái rèm cửa nữa ạ.”
Ông lão thợ may đang có cả đống việc, hơi bất mãn nói: “Tự cô khâu ở nhà không được sao?”
Chuyện đơn giản như vậy, căn bản không cần động não, vậy mà còn phải tìm thợ may, đúng là lười biếng.
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, rất kiên quyết, “Không được ạ.”
Thà giết cô còn hơn.
“Bác ơi, chỉ là may viền thôi mà, chân bác đạp một cái, tay bác may một đường là xong.”
Ông lão thợ may liếc cô một cái, “Hay là cô may đi?”
“Để cháu may cũng được!” Tôi cũng không phải là không biết may, ông lão này đúng là, có việc kiếm tiền mà còn chê.
Cho dù tiệm may này là của quốc doanh, thì ông cũng được chia tiền mà.
“Cô biết dùng máy may sao?” Lần này ông lão thợ may nhìn cô rốt cuộc không phải là nhìn qua khe hở phía trên mắt kính nữa.
Tô Chiêu Chiêu: “… Nhìn qua thì thấy đơn giản mà.” Lẽ thường thì cô không biết dùng.
Nghe cô nói vậy, ông lão thợ may nhường chỗ, “Cô may đi.”
Vẻ mặt như thể cô không đến thì không xong chuyện vậy, ép người ta vào đường cùng.
Tô Chiêu Chiêu cũng không sợ, đi vòng qua bàn may, đặt mông ngồi xuống trước máy may.
Giả vờ nhìn ngó một lượt, cầm chiếc quần may dở trên mẹy may lên, chân đạp một cái, mẹy may ‘lạch cạch lạch cạch’ hoạt động.
“Cũng ra dáng đấy chứ.” Mắt ông lão thợ may không ngừng nhìn chằm chằm vào mẹy may, “Thôi được rồi, để đó đi, đừng may lệch quần của tôi.”
Tô Chiêu Chiêu thỏa mãn cơn ghiền, đứng dậy nhường chỗ.
“Để đó đi, mấy hôm nữa quay lại lấy.”
“Bác có thể làm nhanh cho cháu được không ạ, nhà cháu đang cần gấp để chuyển nhà, trong nhà cái gì cũng chưa có, bây giờ vẫn đang ở nhà khách.”
Ông lão thợ may liếc cô một cái, “Sao, cô muốn chen hàng à?”
Tô Chiêu Chiêu cười ha hả: “Cháu không chen hàng của người khác, cháu chen hàng của chính cháu, quần áo có thể may sau được không ạ? Làm phiền bác rồi.”
“Vậy thì được.” Ông lão thợ may xua tay, “Thôi được rồi, ngày mai đến lấy đi, tôi may cho cô trước.”
“Dạ, cảm ơn bác.” Tô Chiêu Chiêu móc trong túi ra hai viên kẹo đặt lên bàn, “Mời bác ăn kẹo ạ.” Nói xong đeo gùi lên rời đi.
Ông lão thợ may cầm viên kẹo cười, đã bao lâu rồi không có ai mời ông ăn kẹo.
Buổi tối Cố Hành đến gọi bọn họ cùng đến nhà ăn ăn cơm, ăn cơm xong lại quay về nhà mới, thấy còn sớm, anh liền sang nhà họ Chu mượn một cái cuốc.
Tô Chiêu Chiêu từ trong bếp đi ra liền thấy anh đang dẫn hai đứa nhỏ dọn dẹp đá sỏi chôn dưới đất.
“Trồng rau trong sân được không em?” Cố Hành hỏi cô.
“Được ạ.” Tô Chiêu Chiêu chỉ tay về phía bên trái, “Chỉ làm một khoảng đất này thôi, cũng không cần trồng nhiều như nhà chị Vương, chỗ sát tường bên kia em định trồng ít hoa cỏ, khoảng đất trống bên trái thì cứ để vậy đi, rộng rãi, đợi khi nào rảnh rỗi thì đi nhặt ít gạch đá phiến về lát, san phẳng, kẻo trời mưa lầy lội, giẫm lên toàn là bùn đất.”
Cố Hành gật đầu, giơ cuốc lên đào đất.
Vì để thuận tiện làm việc, anh đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo ba lỗ để lộ bờ vai và cánh tay rắn chắc, mỗi lần dùng sức, cơ bắp trên cánh tay lại nổi lên cuồn cuộn, Tô Chiêu Chiêu cứ như vậy nhìn khối cơ bắp đó hiện lên rồi biến mất, hiện lên rồi lại biến mất…
Cố Hành là người từng chinh chiến sa trường nhiều năm, chút nhạy bén này vẫn có, từ lúc cô nhìn anh lần đầu tiên, anh đã cảm nhận được, lúc đầu cũng không để ý, nhưng mà sau đó… sao cứ nhìn chằm chằm vậy?
“Khụ khụ!”
Cố Hành ho khan một tiếng, cô con gái nhỏ Cố Niệm vội vàng ngẩng đầu lên: “Ba ơi, ba bị cảm à?”
Cố Tưởng: “Ban đêm gió lớn, ba mặc áo vào đi.”
Tô Chiêu Chiêu: … Tôi cảm thấy anh ấy đang nhắc nhở tôi.
“Không sao, ba chỉ hắng giọng thôi.” Cố Hành hơi ngại ngùng, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy tai mình hơi nóng lên.
May quá, may mà là ban đêm, ánh đèn không được sáng.
Ông lão thợ may đang có cả đống việc, hơi bất mãn nói: “Tự cô khâu ở nhà không được sao?”
Chuyện đơn giản như vậy, căn bản không cần động não, vậy mà còn phải tìm thợ may, đúng là lười biếng.
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, rất kiên quyết, “Không được ạ.”
Thà giết cô còn hơn.
“Bác ơi, chỉ là may viền thôi mà, chân bác đạp một cái, tay bác may một đường là xong.”
Ông lão thợ may liếc cô một cái, “Hay là cô may đi?”
“Để cháu may cũng được!” Tôi cũng không phải là không biết may, ông lão này đúng là, có việc kiếm tiền mà còn chê.
Cho dù tiệm may này là của quốc doanh, thì ông cũng được chia tiền mà.
“Cô biết dùng máy may sao?” Lần này ông lão thợ may nhìn cô rốt cuộc không phải là nhìn qua khe hở phía trên mắt kính nữa.
Tô Chiêu Chiêu: “… Nhìn qua thì thấy đơn giản mà.” Lẽ thường thì cô không biết dùng.
Nghe cô nói vậy, ông lão thợ may nhường chỗ, “Cô may đi.”
Vẻ mặt như thể cô không đến thì không xong chuyện vậy, ép người ta vào đường cùng.
Tô Chiêu Chiêu cũng không sợ, đi vòng qua bàn may, đặt mông ngồi xuống trước máy may.
Giả vờ nhìn ngó một lượt, cầm chiếc quần may dở trên mẹy may lên, chân đạp một cái, mẹy may ‘lạch cạch lạch cạch’ hoạt động.
“Cũng ra dáng đấy chứ.” Mắt ông lão thợ may không ngừng nhìn chằm chằm vào mẹy may, “Thôi được rồi, để đó đi, đừng may lệch quần của tôi.”
Tô Chiêu Chiêu thỏa mãn cơn ghiền, đứng dậy nhường chỗ.
“Để đó đi, mấy hôm nữa quay lại lấy.”
“Bác có thể làm nhanh cho cháu được không ạ, nhà cháu đang cần gấp để chuyển nhà, trong nhà cái gì cũng chưa có, bây giờ vẫn đang ở nhà khách.”
Ông lão thợ may liếc cô một cái, “Sao, cô muốn chen hàng à?”
Tô Chiêu Chiêu cười ha hả: “Cháu không chen hàng của người khác, cháu chen hàng của chính cháu, quần áo có thể may sau được không ạ? Làm phiền bác rồi.”
“Vậy thì được.” Ông lão thợ may xua tay, “Thôi được rồi, ngày mai đến lấy đi, tôi may cho cô trước.”
“Dạ, cảm ơn bác.” Tô Chiêu Chiêu móc trong túi ra hai viên kẹo đặt lên bàn, “Mời bác ăn kẹo ạ.” Nói xong đeo gùi lên rời đi.
Ông lão thợ may cầm viên kẹo cười, đã bao lâu rồi không có ai mời ông ăn kẹo.
Buổi tối Cố Hành đến gọi bọn họ cùng đến nhà ăn ăn cơm, ăn cơm xong lại quay về nhà mới, thấy còn sớm, anh liền sang nhà họ Chu mượn một cái cuốc.
Tô Chiêu Chiêu từ trong bếp đi ra liền thấy anh đang dẫn hai đứa nhỏ dọn dẹp đá sỏi chôn dưới đất.
“Trồng rau trong sân được không em?” Cố Hành hỏi cô.
“Được ạ.” Tô Chiêu Chiêu chỉ tay về phía bên trái, “Chỉ làm một khoảng đất này thôi, cũng không cần trồng nhiều như nhà chị Vương, chỗ sát tường bên kia em định trồng ít hoa cỏ, khoảng đất trống bên trái thì cứ để vậy đi, rộng rãi, đợi khi nào rảnh rỗi thì đi nhặt ít gạch đá phiến về lát, san phẳng, kẻo trời mưa lầy lội, giẫm lên toàn là bùn đất.”
Cố Hành gật đầu, giơ cuốc lên đào đất.
Vì để thuận tiện làm việc, anh đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo ba lỗ để lộ bờ vai và cánh tay rắn chắc, mỗi lần dùng sức, cơ bắp trên cánh tay lại nổi lên cuồn cuộn, Tô Chiêu Chiêu cứ như vậy nhìn khối cơ bắp đó hiện lên rồi biến mất, hiện lên rồi lại biến mất…
Cố Hành là người từng chinh chiến sa trường nhiều năm, chút nhạy bén này vẫn có, từ lúc cô nhìn anh lần đầu tiên, anh đã cảm nhận được, lúc đầu cũng không để ý, nhưng mà sau đó… sao cứ nhìn chằm chằm vậy?
“Khụ khụ!”
Cố Hành ho khan một tiếng, cô con gái nhỏ Cố Niệm vội vàng ngẩng đầu lên: “Ba ơi, ba bị cảm à?”
Cố Tưởng: “Ban đêm gió lớn, ba mặc áo vào đi.”
Tô Chiêu Chiêu: … Tôi cảm thấy anh ấy đang nhắc nhở tôi.
“Không sao, ba chỉ hắng giọng thôi.” Cố Hành hơi ngại ngùng, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy tai mình hơi nóng lên.
May quá, may mà là ban đêm, ánh đèn không được sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.