Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 20: Tôi Muốn Theo Quân
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Tô Lai Bảo nói: "Hay là nhà chị cả hầm gà?" Nhà bọn họ gần nhà chị cả nhất.
Hứa Đại Nữu cười khẩy. "Cô ta là đồ nghèo hèn, cơm còn chẳng đủ ăn, nói chi đến thịt gà, ăn cám còn chưa chắc đã no! Chắc chắn là nhà lão Vương ở phía trước, quanh đây ngoài nhà ông ta ra thì chẳng còn ai ăn nổi thịt gà."
Sáng sớm ngửi thấy mùi thơm không chỉ có nhà Tô Lai Bảo, mà còn có những người khác sống gần đó. Hầu như ai cũng bưng bát cơm, hít hà mùi thơm không biết bay ra từ nhà nào, đoán đủ mọi nhà, chỉ là không ai đoán là nhà Tô Chiêu Đệ.
Tô Chiêu Chiêu dẫn theo hai đứa con, ngon lành ăn một bữa thịt gà, một con gà ba mẹ con ăn hết sạch.
"Mẹ ơi, thịt gà ngon quá!" Cố Niệm ôm bát, húp cạn nước canh, thỏa mãn ợ một cái.
"Chờ tìm được ba con, chúng ta... mỗi tháng sẽ ăn một lần!" Tô Chiêu Chiêu không chút khách sáo "ứng trước" lương của nam chính, hứa hẹn với lũ trẻ.
Cố Niệm ôm bát, cười toe toét, cô bé nghĩ mẹ đang dỗ trẻ con.
Dạo này mẹ rất thích dỗ dành bọn họ.
Con gà mái duy nhất còn sót lại trong sân không dám ra khỏi chuồng nữa. Hôm qua còn khỏe mạnh, ngủ một giấc dậy bạn đã biến mất, sợ chết khiếp.
Chiều hôm đó, bác gái Quách mang tin tức đến, chuyện Tô Chiêu Chiêu muốn dẫn con đi thăm chồng đã được quân đội đồng ý, có thể đi bất cứ lúc nào, bảo cô trước khi đi gọi điện thoại báo một tiếng. "Chắc là người ta sẽ cử người đến ga tàu đón đấy."
"Vậy mai chúng cháu đi luôn."
"Gấp gáp như vậy?" Bác gái Quách giật mình. "Nhà cửa cháu không thu xếp gì à?"
"Cũng không có gì để thu xếp." Tô Chiêu Chiêu nói ra ý định của mình. "Lần này nếu có thể theo quân ngũ, cháu sẽ dẫn con cái đi theo luôn."
Bác gái Quách không hề ngạc nhiên, tối qua bà ấy còn bàn chuyện này với chồng. "Nếu thật sự theo quân ngũ thì tốt quá, gia đình vẫn nên ở bên nhau mới tốt. Vậy ruộng đất nhà cháu định xử lý thế nào?"
"Để hợp tác xã sắp xếp đi, mỗi năm thu hoạch xong, cho cháu một ít lương thực mới là được." Hai năm nay ruộng đất vẫn là của cá nhân, đến năm 1958 sẽ là của tập thể, đến lúc đó cũng không đến lượt cô sắp xếp, lúc đó hộ khẩu của cô và con cái còn chưa biết ở đâu.
"Còn một chuyện nữa phải phiền thím, lương thực trong nhà lần này chắc chắn cháu không mang theo hết được, đợi cháu ổn định chỗ ở bên đó, sẽ viết thư cho thím, phiền thím gửi giúp cháu, trước khi đi cháu sẽ đưa chìa khóa nhà cho thím, lại phải làm phiền thím rồi."
"Đừng khách sáo với thím." Bác gái Quách nói. "Chuyện ruộng đất, trước tiên đừng nói cho ai biết, thím sẽ đợi thư của cháu."
Nếu các xã viên đều biết chuyện này, mà cô lại không theo quân được, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời ong tiếng ve.
Tô Chiêu Chiêu ghi nhớ ân tình của bà ấy. "Cháu nghe lời thím."
Mai sẽ đi, con gà còn lại chắc chắn không kịp làm thịt. Tô Chiêu Chiêu định tặng cho bác gái Quách, nhưng bà ấy không nhận. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu bán con gà cho bác gái Quách với giá thấp hơn giá thị trường.
Tối hôm đó, Tô Chiêu Chiêu cùng hai đứa con bận rộn chuẩn bị lương khô mang theo dọc đường. Cô dùng số bột mì còn lại làm bánh, rồi rang gạo, ăn trực tiếp hoặc pha nước cũng được.
Lúc thu dọn hành lý, Tô Chiêu Chiêu chỉ lấy mấy bộ quần áo lành lặn, còn lại không mang theo. Hai đứa trẻ không nỡ, muốn mang theo hết quần áo, cô bèn lấy lý do ba sẽ mua đồ mới cho để ngăn cản chúng.
"Ba các con có lương..."
(Cố Hành đang ở cách đó ngàn dặm, không biết chuyện gì xảy ra, liên tục hắt hơi...)
Sáng sớm hôm sau.
Tô Chiêu Chiêu khóa cửa cẩn thận, dẫn theo hai đứa con ngoái nhìn lại căn nhà, rời khỏi quê hương.
Hứa Đại Nữu cười khẩy. "Cô ta là đồ nghèo hèn, cơm còn chẳng đủ ăn, nói chi đến thịt gà, ăn cám còn chưa chắc đã no! Chắc chắn là nhà lão Vương ở phía trước, quanh đây ngoài nhà ông ta ra thì chẳng còn ai ăn nổi thịt gà."
Sáng sớm ngửi thấy mùi thơm không chỉ có nhà Tô Lai Bảo, mà còn có những người khác sống gần đó. Hầu như ai cũng bưng bát cơm, hít hà mùi thơm không biết bay ra từ nhà nào, đoán đủ mọi nhà, chỉ là không ai đoán là nhà Tô Chiêu Đệ.
Tô Chiêu Chiêu dẫn theo hai đứa con, ngon lành ăn một bữa thịt gà, một con gà ba mẹ con ăn hết sạch.
"Mẹ ơi, thịt gà ngon quá!" Cố Niệm ôm bát, húp cạn nước canh, thỏa mãn ợ một cái.
"Chờ tìm được ba con, chúng ta... mỗi tháng sẽ ăn một lần!" Tô Chiêu Chiêu không chút khách sáo "ứng trước" lương của nam chính, hứa hẹn với lũ trẻ.
Cố Niệm ôm bát, cười toe toét, cô bé nghĩ mẹ đang dỗ trẻ con.
Dạo này mẹ rất thích dỗ dành bọn họ.
Con gà mái duy nhất còn sót lại trong sân không dám ra khỏi chuồng nữa. Hôm qua còn khỏe mạnh, ngủ một giấc dậy bạn đã biến mất, sợ chết khiếp.
Chiều hôm đó, bác gái Quách mang tin tức đến, chuyện Tô Chiêu Chiêu muốn dẫn con đi thăm chồng đã được quân đội đồng ý, có thể đi bất cứ lúc nào, bảo cô trước khi đi gọi điện thoại báo một tiếng. "Chắc là người ta sẽ cử người đến ga tàu đón đấy."
"Vậy mai chúng cháu đi luôn."
"Gấp gáp như vậy?" Bác gái Quách giật mình. "Nhà cửa cháu không thu xếp gì à?"
"Cũng không có gì để thu xếp." Tô Chiêu Chiêu nói ra ý định của mình. "Lần này nếu có thể theo quân ngũ, cháu sẽ dẫn con cái đi theo luôn."
Bác gái Quách không hề ngạc nhiên, tối qua bà ấy còn bàn chuyện này với chồng. "Nếu thật sự theo quân ngũ thì tốt quá, gia đình vẫn nên ở bên nhau mới tốt. Vậy ruộng đất nhà cháu định xử lý thế nào?"
"Để hợp tác xã sắp xếp đi, mỗi năm thu hoạch xong, cho cháu một ít lương thực mới là được." Hai năm nay ruộng đất vẫn là của cá nhân, đến năm 1958 sẽ là của tập thể, đến lúc đó cũng không đến lượt cô sắp xếp, lúc đó hộ khẩu của cô và con cái còn chưa biết ở đâu.
"Còn một chuyện nữa phải phiền thím, lương thực trong nhà lần này chắc chắn cháu không mang theo hết được, đợi cháu ổn định chỗ ở bên đó, sẽ viết thư cho thím, phiền thím gửi giúp cháu, trước khi đi cháu sẽ đưa chìa khóa nhà cho thím, lại phải làm phiền thím rồi."
"Đừng khách sáo với thím." Bác gái Quách nói. "Chuyện ruộng đất, trước tiên đừng nói cho ai biết, thím sẽ đợi thư của cháu."
Nếu các xã viên đều biết chuyện này, mà cô lại không theo quân được, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời ong tiếng ve.
Tô Chiêu Chiêu ghi nhớ ân tình của bà ấy. "Cháu nghe lời thím."
Mai sẽ đi, con gà còn lại chắc chắn không kịp làm thịt. Tô Chiêu Chiêu định tặng cho bác gái Quách, nhưng bà ấy không nhận. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu bán con gà cho bác gái Quách với giá thấp hơn giá thị trường.
Tối hôm đó, Tô Chiêu Chiêu cùng hai đứa con bận rộn chuẩn bị lương khô mang theo dọc đường. Cô dùng số bột mì còn lại làm bánh, rồi rang gạo, ăn trực tiếp hoặc pha nước cũng được.
Lúc thu dọn hành lý, Tô Chiêu Chiêu chỉ lấy mấy bộ quần áo lành lặn, còn lại không mang theo. Hai đứa trẻ không nỡ, muốn mang theo hết quần áo, cô bèn lấy lý do ba sẽ mua đồ mới cho để ngăn cản chúng.
"Ba các con có lương..."
(Cố Hành đang ở cách đó ngàn dặm, không biết chuyện gì xảy ra, liên tục hắt hơi...)
Sáng sớm hôm sau.
Tô Chiêu Chiêu khóa cửa cẩn thận, dẫn theo hai đứa con ngoái nhìn lại căn nhà, rời khỏi quê hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.