[Thập Niên 50] Tôi Là Cô Ruột Của Nhà Giàu Số Một

Chương 4: Xuyên Đến Năm 1951 (4)

Duy Trân

20/06/2023

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nên cố tình mua một ít vật tư thiết yếu phong ấn bên trong, mấy cái đó không vì xuyên qua mà mất đi, lúc này vẫn chiếm một nửa không gian.

Nhưng một nửa không gian còn lại cũng đủ cho cô sử dụng.

Cô lấy máy dò kim loại trong không gian ra, tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy một chiếc khuyên tai vàng khảm hồng ngọc trong khe hở dưới gầm giường, hình như đây là chiếc mà mẹ của nguyên thân làm mất từ hai năm trước, mãi không tìm thấy đâu.

Không lâu sau, Lục Minh Châu lại lấy từ trong túi áo khoác của ba Lục ra một chiếc nhẫn kim cương của nữ.

Nhìn kích thước khoảng chừng 4 cara, mơ hồ lộ ra bóng xanh như ánh lửa dầu hỏa, không biết là ba Lục định dùng để lấy lòng người phụ nữ nào bên ngoài, hay là do một người phụ nữ nào đó để quên ở chỗ ông.

Cho dù trong nhà có một vợ cả ba vợ lẽ, song ông vẫn có vô số hồng nhan tri kỷ bên ngoài, mọi người đều biết chuyện này.

Lục Minh Châu không chút do dự vui lòng nhận lấy.

Trừ cái này ra, cũng chỉ thấy một chiếc đồng hồ nam nửa cũ bị rơi trong bồn rửa tay trong phòng tắm, đây là chiếc đồng hồ ba Lục từng đeo, tiếp sau đó cô không tìm được vật phẩm quý giá nào khác, có thể thấy được ba Lục đã sớm chuẩn bị rất kĩ cho việc xuất ngoại.

Lục Minh Châu xoay người bước vào phòng của bà nội.



Bà nội ở phòng ngủ phụ tầng một, bên trong dọn dẹp còn sạch sẽ hơn cả bên kia, một món trang sức bạc, nửa đồng bạc cũng không có, ngay cả nút kim cương, nút bảo thạch, nút trân châu, nút phỉ thúy, nút san hô trên quần áo đều bị cắt bỏ mang đi, chớ nói chi là tranh chữ đồ cổ vốn có trong phòng, chỉ còn lại một số ít tiền mặt và quần áo, đệm chăn không dùng đến, đồ dùng trong nhà không mang theo được v.v…

Lục Minh Châu cho rằng mình sắp không thu hoạch được gì, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng máy dò phản hồi, rất nhanh đã đào từ dưới sàn gỗ tếch trong góc tường phía sau tủ quần áo ra một rương đồ tốt.

Hình như là những món đồ trân quý của ông nội Lục.

Trong rương có nhẫn phỉ thúy mà nguyên thân thường thấy ông nội đeo, còn có 120 con cá vàng, bảy quyển tranh chữ, năm món đồ sứ, một khối nghiên mực trong vắt, một khối nghiên mực Đoan Khê, một cái chén phỉ thúy, ba viên đá quý hồng ngọc bồ câu, bốn viên đá quý lục bảo thạch, sáu miếng ngọc bích, một đôi dương chi bạch ngọc, một đôi vòng tay bánh quai chèo bạch ngọc và ba cái vòng tay phỉ thúy toàn thân xanh biếc, một chuỗi hạt châu phỉ thúy.

Ông nội Lục mất vô cùng đột ngột, không để lại di ngôn gì, mọi người tìm rất lâu cũng không tìm được bảo bối của ông cụ, bà nội Lục tức giận mắng to, nói rằng chắc chắn ông cụ đã đưa hết đồ tốt cho tiểu yêu tinh bên ngoài.

Mọi người đều biết ông cụ từng tìm được một khối phỉ thúy cực phẩm để làm ra ba cái vòng tay và một chuỗi hạt châu, nhưng không ai nhìn thấy thành phẩm.

Bây giờ lại hời cho Lục Minh Châu rồi.

Cô vui vẻ đổi chỗ tiếp tục tìm bảo vật.

Đến thư phòng của ba Lục, trước tiên từ trong ngăn kéo bàn làm việc tìm được một viên kim cương chẳng biết lăn xuống góc và bị kẹt vào khe hở lúc nào, khoảng chừng hai cara, lại tìm được rất nhiều tiền mặt và mấy chục đồng đại dương.

Rời khỏi tầng một, Lục Minh Châu lần lượt tìm kiếm từng phòng ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 50] Tôi Là Cô Ruột Của Nhà Giàu Số Một

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook