Thập Niên 60: Ăn Dưa Hàng Ngày
Chương 3:
Nam Cực Yêu Yêu
15/08/2023
Trịnh Văn Du vừa mới tỉnh lại, cơn sốt còn chưa hạ hẳn, thấp giọng ho khan vài tiếng.
"Cha… mẹ..."
"Cha… mẹ..."
Vài âm thanh non nớt lần lượt vang lên.
Có ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng thành một hàng dọc theo mép giường, một cao hai thấp, đang cố gắng nhìn lên trên.
“Cha mẹ, hai người tỉnh rồi…” Thấy bọn họ đã tỉnh, đứa lớn hơn hớn hở mở miệng nói.
Họ còn chưa kịp phản ứng thì đứa lớn đã chạy biến đi như cơn lốc, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, quay ra quay vào liền không thấy bóng dáng ai nữa. Phía sau còn hai cái đuôi nhỏ nhạy theo.
"Ông... bà... cha mẹ con tỉnh rồi..."
Sau khi ba cái đầu củ cải nhỏ rời đi, hai người phức tạp nhìn nhau.
Họ đâu ngờ mình vẫn có thể làm cha mẹ đâu?
Hai người trước kia đều là trẻ mồ côi, đã trải qua lòng người ấm lạnh trong xã hội, cũng vì thế họ tự thấy bản thân không đủ năng lực và trách nhiệm để nuôi dưỡng một đứa trẻ. Tất nhiên bọn họ tự ngầm hiểu điều đó, gạch bỏ kế hoạch sinh con.
Hai người cũng vừa mới nhớ ra, vợ chồng nguyên chủ để lại 5 đứa con, đứa nhỏ nhất mới được một ngày rưỡi, bỗng nhiên có chút thất thố.
m thanh vừa phát ra không bao lâu, một bà lão liền xông vào phòng, chính là mẹ chồng của nguyên chủ, hiện tại thì là của cô.
“Thằng Năm, con dâu tỉnh rồi à.” bà Trình rất kích động, dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên khóe mắt, sau đó sờ trán Trình Văn Du.
“Không sốt nữa…” Bà cảm thấy thằng Năm nhà mình thật may mắn, chú năm Tống nói chỉ cần thằng bé ngừng sốt thì sẽ qua khỏi.
Con trai bà cuối cùng cũng tốt lên rồi.
Sau đó vội vàng quay sang an ủi:
"Con chờ chút, giờ mẹ đi hầm gà cho con, lần này cho con cả hai cái đùi gà lớn..."
"Thằng Năm của mẹ chịu khổ rồi, cần bồi bổ chút..."
Bà phải làm nhanh thôi.
Rồi bà lão cứ thế đi thẳng xuống dưới bếp.
Trình Văn Du còn chưa kịp xấu hổ, bà đã vội vã rời đi.
Thật khó hiểu, chẳng lẽ cái nhà này ai cũng hấp tấp như vậy sao?
Trình Văn Du từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, trước khi gặp Ôn Uyển, anh vẫn luôn sống một mình, sự quan tâm đột ngột từ mẹ nguyên chủ thực sự khiến anh có chút bối rối, chỉ có thể làm mặt lạnh che giấu nội tâm đang dao động.
Nhưng anh không biết khuôn mặt trẻ con trắng nõn sạch sẽ đang cố bình tĩnh trông giống như một cậu bé lạnh lùng kiêu ngạo, chọc thẳng vào nội tâm Ôn Uyển.
Làm cô ấy không thể nhịn được cười thành tiếng.
"Ôn Uyển~"
"Đủ rồi..." Cô nghiến răng, thẹn quá hóa giận nói.
Vợ chồng nhiều năm như vậy, anh vẫn biết Ôn Uyển rất đức hạnh.
Nếu không phải cô ấy vừa mới sinh con, nếu không phải bây giờ vẫn còn việc phải làm, nếu không phải…
"Cha… mẹ..."
"Cha… mẹ..."
Vài âm thanh non nớt lần lượt vang lên.
Có ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng thành một hàng dọc theo mép giường, một cao hai thấp, đang cố gắng nhìn lên trên.
“Cha mẹ, hai người tỉnh rồi…” Thấy bọn họ đã tỉnh, đứa lớn hơn hớn hở mở miệng nói.
Họ còn chưa kịp phản ứng thì đứa lớn đã chạy biến đi như cơn lốc, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, quay ra quay vào liền không thấy bóng dáng ai nữa. Phía sau còn hai cái đuôi nhỏ nhạy theo.
"Ông... bà... cha mẹ con tỉnh rồi..."
Sau khi ba cái đầu củ cải nhỏ rời đi, hai người phức tạp nhìn nhau.
Họ đâu ngờ mình vẫn có thể làm cha mẹ đâu?
Hai người trước kia đều là trẻ mồ côi, đã trải qua lòng người ấm lạnh trong xã hội, cũng vì thế họ tự thấy bản thân không đủ năng lực và trách nhiệm để nuôi dưỡng một đứa trẻ. Tất nhiên bọn họ tự ngầm hiểu điều đó, gạch bỏ kế hoạch sinh con.
Hai người cũng vừa mới nhớ ra, vợ chồng nguyên chủ để lại 5 đứa con, đứa nhỏ nhất mới được một ngày rưỡi, bỗng nhiên có chút thất thố.
m thanh vừa phát ra không bao lâu, một bà lão liền xông vào phòng, chính là mẹ chồng của nguyên chủ, hiện tại thì là của cô.
“Thằng Năm, con dâu tỉnh rồi à.” bà Trình rất kích động, dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên khóe mắt, sau đó sờ trán Trình Văn Du.
“Không sốt nữa…” Bà cảm thấy thằng Năm nhà mình thật may mắn, chú năm Tống nói chỉ cần thằng bé ngừng sốt thì sẽ qua khỏi.
Con trai bà cuối cùng cũng tốt lên rồi.
Sau đó vội vàng quay sang an ủi:
"Con chờ chút, giờ mẹ đi hầm gà cho con, lần này cho con cả hai cái đùi gà lớn..."
"Thằng Năm của mẹ chịu khổ rồi, cần bồi bổ chút..."
Bà phải làm nhanh thôi.
Rồi bà lão cứ thế đi thẳng xuống dưới bếp.
Trình Văn Du còn chưa kịp xấu hổ, bà đã vội vã rời đi.
Thật khó hiểu, chẳng lẽ cái nhà này ai cũng hấp tấp như vậy sao?
Trình Văn Du từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, trước khi gặp Ôn Uyển, anh vẫn luôn sống một mình, sự quan tâm đột ngột từ mẹ nguyên chủ thực sự khiến anh có chút bối rối, chỉ có thể làm mặt lạnh che giấu nội tâm đang dao động.
Nhưng anh không biết khuôn mặt trẻ con trắng nõn sạch sẽ đang cố bình tĩnh trông giống như một cậu bé lạnh lùng kiêu ngạo, chọc thẳng vào nội tâm Ôn Uyển.
Làm cô ấy không thể nhịn được cười thành tiếng.
"Ôn Uyển~"
"Đủ rồi..." Cô nghiến răng, thẹn quá hóa giận nói.
Vợ chồng nhiều năm như vậy, anh vẫn biết Ôn Uyển rất đức hạnh.
Nếu không phải cô ấy vừa mới sinh con, nếu không phải bây giờ vẫn còn việc phải làm, nếu không phải…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.