Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 26: Bán Gà
Lâm Bồ
25/07/2023
Cô cũng không làm ra vẻ, duỗi tay nhận lấy, rồi từ trong túi mình móc ra năm đồng tiền đưa lại cho mẹ Lâm, “Không phải con mua cho hai người ăn sao?Con cũng muốn ăn, chúng ta mỗi người chia một nửa.”
Từ thôn Thủy Truân tới gần huyện thành, đường đi chỉ cần nửa giờ là đến.
Triệu Uyển Thanh mau chuẩn bị đến huyện thành, cô vào không gian để tự mình ‘ trang điểm chải chuốt ’ một chút. Làn da dần chuyển sang màu vàng, đầu và nửa khuôn mặt được che bằng vải thô, dưới mắt được tô đen .
Cô mang dáng vẻ bên ngoài là ‘dân chạy nạn’ rồi đi vào huyện thành, đi đến trước Cung Tiêu Xã để xem qua giá hàng.
Cung Tiêu Xã đều yêu cầu phiếu, gạo, 15 xu một cân; bột bánh bao, 17 xu một cân; bột bắp, 9 xu một cân; thịt heo, 79 xu một cân……
Triệu Uyển Thanh không khỏi nhìn lại số tiền hồi môn 50 đồng của gia đình mình, nhịn không được mà cảm thấy thật may mắn.
May mắn thay, rằng ở trong không gian nhiều thực phẩm như vậy, bằng không thì gạo và mì đều ăn không nổi nữa!
Đã biết được đại khái giá hàng xung quanh, trong lòng Triệu Uyển Thanh liền nảy ra kế hoạch.
Cô đi xung quanh dọc theo huyện thành, sau đó ở trong một góc phố thì cô được một bác gái vỗ vỗ hỏi, “Cô gái vào thành đi mua sắm phải không?”
Triệu Uyển Thanh nhìn cái giỏ của bác gái, trên chiếc mặt rổ được phủ một lớp tầng vải thô……
Quả thực rất tốt, cô đã gặp được một người thạo nghề tay.
Cô lập tức nói: “Đúng vậy, tôi mới vừa đi Cung Tiêu Xã xem , lại không có trứng gà ở đây……”
Bác gái vừa nghe, đôi mắt nhìn nhìn khắp nơi, sau đó lại đem cô kéo đến sau ngõ phố nhỏ, “Tôi có trứng gà ở đây, 9 xu một cân không cần phiếu!”
Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu vừa thấy, ngõ phố nhỏ lưu hành không ít người, một là mang theo rổ hoặc là cõng sọt.
Đây hẳn mới chính là chợ đen.
Mỗi cái chợ đen đều có nhóm người riêng, cái bác gái này hiển nhiên là người chợ đen bán hàng thường trú, cô lẻn một mình đi vào, lúc này mới không khiến cho người khác cảnh giác.
Triệu Uyển Thanh mua của bác gái một cân trứng gà, xong cũng học theo những người này đi lại ở ngõ nhỏ .
Đi đi lại lại đại khái đã được chừng mười phút, một bà lão vừa mới mua lương thực tới rồi nhìn chằm chằm cô, sau đó giữ chặt lấy cô, “Cô gái, cô ở nơi này bán cái gì?”
Triệu Uyển Thanh kéo cái sọt được che vải ở sau lưng ra, “Nhà tôi nuôi gà, lấy không?”
Bà lão thấy con gà kia có cái đầu không nhỏ, đôi mắt lập tức phát sáng, “Bán bao nhiêu?”
“Có phiếu thì tôi bán 4 đồng tiền một con cho bà; không phiếu thì 6 đồng tiền.”
Lão bà bà liền xua tay nói: “Không được, giá này quá đắt rồi, cô bớt cho tôi thêm được không……”
Đắt sao?
Gà của cô tuy rằng so ra kém với gà linh được ăn thức ăn chăn nuôi, nhưng so với gà nuôi nhà bình thường thì tốt hơn nhiều! Chỉ cái đầu này, nặng hơn con gà bình thường những một hai cân đó!
Triệu Uyển Thanh kéo sọt lên, nhấc chân muốn đi. Lão bà vội vàng giữ chặt cô, cắn răng nói: “Tôi mua nhiều, cô bớt cho tôi hai mươi xu được không?”
“Bà mua mấy con?”
“Bốn con.”
Triệu Uyển Thanh lưu loát nói: “Được”
Đơn hàng thành giao, Triệu Uyển Thanh nhận được 23 đồng hai hào.
Từ thôn Thủy Truân tới gần huyện thành, đường đi chỉ cần nửa giờ là đến.
Triệu Uyển Thanh mau chuẩn bị đến huyện thành, cô vào không gian để tự mình ‘ trang điểm chải chuốt ’ một chút. Làn da dần chuyển sang màu vàng, đầu và nửa khuôn mặt được che bằng vải thô, dưới mắt được tô đen .
Cô mang dáng vẻ bên ngoài là ‘dân chạy nạn’ rồi đi vào huyện thành, đi đến trước Cung Tiêu Xã để xem qua giá hàng.
Cung Tiêu Xã đều yêu cầu phiếu, gạo, 15 xu một cân; bột bánh bao, 17 xu một cân; bột bắp, 9 xu một cân; thịt heo, 79 xu một cân……
Triệu Uyển Thanh không khỏi nhìn lại số tiền hồi môn 50 đồng của gia đình mình, nhịn không được mà cảm thấy thật may mắn.
May mắn thay, rằng ở trong không gian nhiều thực phẩm như vậy, bằng không thì gạo và mì đều ăn không nổi nữa!
Đã biết được đại khái giá hàng xung quanh, trong lòng Triệu Uyển Thanh liền nảy ra kế hoạch.
Cô đi xung quanh dọc theo huyện thành, sau đó ở trong một góc phố thì cô được một bác gái vỗ vỗ hỏi, “Cô gái vào thành đi mua sắm phải không?”
Triệu Uyển Thanh nhìn cái giỏ của bác gái, trên chiếc mặt rổ được phủ một lớp tầng vải thô……
Quả thực rất tốt, cô đã gặp được một người thạo nghề tay.
Cô lập tức nói: “Đúng vậy, tôi mới vừa đi Cung Tiêu Xã xem , lại không có trứng gà ở đây……”
Bác gái vừa nghe, đôi mắt nhìn nhìn khắp nơi, sau đó lại đem cô kéo đến sau ngõ phố nhỏ, “Tôi có trứng gà ở đây, 9 xu một cân không cần phiếu!”
Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu vừa thấy, ngõ phố nhỏ lưu hành không ít người, một là mang theo rổ hoặc là cõng sọt.
Đây hẳn mới chính là chợ đen.
Mỗi cái chợ đen đều có nhóm người riêng, cái bác gái này hiển nhiên là người chợ đen bán hàng thường trú, cô lẻn một mình đi vào, lúc này mới không khiến cho người khác cảnh giác.
Triệu Uyển Thanh mua của bác gái một cân trứng gà, xong cũng học theo những người này đi lại ở ngõ nhỏ .
Đi đi lại lại đại khái đã được chừng mười phút, một bà lão vừa mới mua lương thực tới rồi nhìn chằm chằm cô, sau đó giữ chặt lấy cô, “Cô gái, cô ở nơi này bán cái gì?”
Triệu Uyển Thanh kéo cái sọt được che vải ở sau lưng ra, “Nhà tôi nuôi gà, lấy không?”
Bà lão thấy con gà kia có cái đầu không nhỏ, đôi mắt lập tức phát sáng, “Bán bao nhiêu?”
“Có phiếu thì tôi bán 4 đồng tiền một con cho bà; không phiếu thì 6 đồng tiền.”
Lão bà bà liền xua tay nói: “Không được, giá này quá đắt rồi, cô bớt cho tôi thêm được không……”
Đắt sao?
Gà của cô tuy rằng so ra kém với gà linh được ăn thức ăn chăn nuôi, nhưng so với gà nuôi nhà bình thường thì tốt hơn nhiều! Chỉ cái đầu này, nặng hơn con gà bình thường những một hai cân đó!
Triệu Uyển Thanh kéo sọt lên, nhấc chân muốn đi. Lão bà vội vàng giữ chặt cô, cắn răng nói: “Tôi mua nhiều, cô bớt cho tôi hai mươi xu được không?”
“Bà mua mấy con?”
“Bốn con.”
Triệu Uyển Thanh lưu loát nói: “Được”
Đơn hàng thành giao, Triệu Uyển Thanh nhận được 23 đồng hai hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.