Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 15: Thịt Kho Tàu
Lâm Bồ
24/07/2023
Bác dâu cả nhà họ Lâm nhăn mày huých tay em dâu hai của mình, muốn bảo bà ta ít kiếm chuyện lại.
Mẹ Lâm xấu hổ cười cười, không lo lắng lắm nói: "Uyển Thanh cũng không phải không biết nấu ăn... Ngày hôm qua con bé đã nấu đấy..."
Tối qua, không biết cô con dâu làm sao mà đột nhiên đòi nấu bữa tối... mẹ Lâm nhớ lại mùi vị của món cải trắng thì lại không kìm được nuốt nước miếng.
Dù con dâu bà có hơi lười một chút, nhưng trong việc nấu ăn thì cũng có năng khiếu.
Bác dâu hai nhà họ Lâm không tin, còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy Triệu Uyển Thanh đi ra từ cửa lớn, trên người vẫn còn đeo tạp dề và cầm trong tay cái mui canh.
Một mùi hương hấp dẫn thoang thoảng bay ra từ trong nhà, làm cho mọi người xung quanh thèm chảy nước miếng.
Trương Uyển Thanh nhìn tất cả mọi người, kí ức liền lập tức hiện ra, "Bác dâu cả, bác dâu hai đã về rồi sao."
Trong khi bác dâu cả nhà họ Lâm cười đáp lời thì bác dâu hai nhà họ Lâm lại có cảm giác như bị vả mặt nên cũng không thèm trả lời.
Triệu Uyển Thanh hoàn thành việc chào hỏi những người lớn tuổi rồi trực tiếp nói với mẹ Lâm: "Mẹ mau về ăn cơm thôi ạ, Tiểu Lâm cũng đói rồi."
"Được..." Mẹ Lâm hơi ngơ ngác, cầm cuốc vào nhà.
Ở ngoài, bác dâu hai nhà họ Lâm đứng yên không muốn đi, bác dâu cả nhà họ Lâm thấy vậy thì kéo bà ta đi, bà ta nuốt nước bọt nói, "Chị dâu, chị nghĩ con dâu nhà lão tam nấu gì thế? Mùi thơm như thịt...?"
"Gì mà thịt? Ngày thường không phải lễ làm gì có ai có thịt? Nhanh về nhà đi!"
Bác dâu cả nhà họ Lâm nói xong liền kéo bà ta đi, hai người rời khỏi nhà lão tam.
Trong nhà, mẹ Lâm nhìn Triệu Uyển Thanh đưa từng bát món ăn lên, mắt như sắp rớt ra ngoài.
Một bát lớn thịt kho tàu, một bát cải trắng ngâm chua, một bát rau dại xào, và một nồi cơm trắng.
"Uyển... Uyển Thanh à, đồ ăn này từ đâu ra vậy? Con đi vào thành sao?"
Nhà họ không có thịt, cũng không có cơm trắng.
Triệu Uyển Thanh với thần thái tự nhiên gắp một miếng thịt kho tàu, cho vào bát của Tiểu Lâm đang nhìn chằm chằm, "Mua ở huyện, thức ăn của nhà mình thực sự quá tệ."
"Nhưng... chắc tốn nhiều tiền với phiếu lắm nhỉ..."
Mẹ Lâm biết rằng chắc chắn con dâu tự tiêu tiền của mình, nhưng vẫn không kìm được mà đau lòng.
Của hồi môn của con dâu đúng thật là khá nhiều, nhưng cũng không thể tiêu pha hoang phí...
Chịu đựng đau lòng, mẹ Lâm vẫn cầm đũa lên.
Triệu Uyển Thanh ăn miếng thịt kho tàu do chính tay mình nấu, trong lòng mỉm cười tự thưởng cho mình điểm đạt.
Ông ngoại cô là đầu bếp nổi tiếng, nên tay nghề nấu ăn của cô cũng không kém. Cô từ nhỏ đã theo ông học nấu ăn, cũng học được không ít thứ. Nhưng sau đó cô không chọn trở thành đầu bếp, chỉ có thể tự nấu ăn cho bản thân.
Bát thịt kho tàu này, vẫn chưa thể đạt đến trình độ của ông ngoại cô.
Nhưng bữa trưa này, cả mẹ Lâm lẫn Tiểu Lâm đã ăn no nê. Họ chưa từng ăn bữa trưa ngon như thế này, thậm chí cả ngày lễ cũng không có.
Khi đến dịp Tết, số người ngồi cùng bàn nhiều, phải tranh nhau ăn, mỗi người chỉ có ít thôi.
Nhưng bữa trưa này, mỗi người đều có nửa bát thịt!
Mẹ Lâm xấu hổ cười cười, không lo lắng lắm nói: "Uyển Thanh cũng không phải không biết nấu ăn... Ngày hôm qua con bé đã nấu đấy..."
Tối qua, không biết cô con dâu làm sao mà đột nhiên đòi nấu bữa tối... mẹ Lâm nhớ lại mùi vị của món cải trắng thì lại không kìm được nuốt nước miếng.
Dù con dâu bà có hơi lười một chút, nhưng trong việc nấu ăn thì cũng có năng khiếu.
Bác dâu hai nhà họ Lâm không tin, còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy Triệu Uyển Thanh đi ra từ cửa lớn, trên người vẫn còn đeo tạp dề và cầm trong tay cái mui canh.
Một mùi hương hấp dẫn thoang thoảng bay ra từ trong nhà, làm cho mọi người xung quanh thèm chảy nước miếng.
Trương Uyển Thanh nhìn tất cả mọi người, kí ức liền lập tức hiện ra, "Bác dâu cả, bác dâu hai đã về rồi sao."
Trong khi bác dâu cả nhà họ Lâm cười đáp lời thì bác dâu hai nhà họ Lâm lại có cảm giác như bị vả mặt nên cũng không thèm trả lời.
Triệu Uyển Thanh hoàn thành việc chào hỏi những người lớn tuổi rồi trực tiếp nói với mẹ Lâm: "Mẹ mau về ăn cơm thôi ạ, Tiểu Lâm cũng đói rồi."
"Được..." Mẹ Lâm hơi ngơ ngác, cầm cuốc vào nhà.
Ở ngoài, bác dâu hai nhà họ Lâm đứng yên không muốn đi, bác dâu cả nhà họ Lâm thấy vậy thì kéo bà ta đi, bà ta nuốt nước bọt nói, "Chị dâu, chị nghĩ con dâu nhà lão tam nấu gì thế? Mùi thơm như thịt...?"
"Gì mà thịt? Ngày thường không phải lễ làm gì có ai có thịt? Nhanh về nhà đi!"
Bác dâu cả nhà họ Lâm nói xong liền kéo bà ta đi, hai người rời khỏi nhà lão tam.
Trong nhà, mẹ Lâm nhìn Triệu Uyển Thanh đưa từng bát món ăn lên, mắt như sắp rớt ra ngoài.
Một bát lớn thịt kho tàu, một bát cải trắng ngâm chua, một bát rau dại xào, và một nồi cơm trắng.
"Uyển... Uyển Thanh à, đồ ăn này từ đâu ra vậy? Con đi vào thành sao?"
Nhà họ không có thịt, cũng không có cơm trắng.
Triệu Uyển Thanh với thần thái tự nhiên gắp một miếng thịt kho tàu, cho vào bát của Tiểu Lâm đang nhìn chằm chằm, "Mua ở huyện, thức ăn của nhà mình thực sự quá tệ."
"Nhưng... chắc tốn nhiều tiền với phiếu lắm nhỉ..."
Mẹ Lâm biết rằng chắc chắn con dâu tự tiêu tiền của mình, nhưng vẫn không kìm được mà đau lòng.
Của hồi môn của con dâu đúng thật là khá nhiều, nhưng cũng không thể tiêu pha hoang phí...
Chịu đựng đau lòng, mẹ Lâm vẫn cầm đũa lên.
Triệu Uyển Thanh ăn miếng thịt kho tàu do chính tay mình nấu, trong lòng mỉm cười tự thưởng cho mình điểm đạt.
Ông ngoại cô là đầu bếp nổi tiếng, nên tay nghề nấu ăn của cô cũng không kém. Cô từ nhỏ đã theo ông học nấu ăn, cũng học được không ít thứ. Nhưng sau đó cô không chọn trở thành đầu bếp, chỉ có thể tự nấu ăn cho bản thân.
Bát thịt kho tàu này, vẫn chưa thể đạt đến trình độ của ông ngoại cô.
Nhưng bữa trưa này, cả mẹ Lâm lẫn Tiểu Lâm đã ăn no nê. Họ chưa từng ăn bữa trưa ngon như thế này, thậm chí cả ngày lễ cũng không có.
Khi đến dịp Tết, số người ngồi cùng bàn nhiều, phải tranh nhau ăn, mỗi người chỉ có ít thôi.
Nhưng bữa trưa này, mỗi người đều có nửa bát thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.