Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)
Chương 11:
Bàn phím số N
27/03/2023
"Trân Tử à, con tối nay ở nhà ăn cơm đi." Miêu lão thái ở bên ngoài la hét hỏi.
Miêu Tam Phượng đối với cô con gái này tuy rằng so ra kém với hai đứa con trai, nhưng so với mấy đứa cháu gái, tình cảm kia tất nhiên sẽ sâu hơn nhiều, hơn nữa cô con gái này gả tốt, làm cho lão thái thái ở trong thôn rất có mặt mũi, Miêu lão thái tất nhiên cũng vui vẻ đối tốt với cô hơn một chút.
Chồng của Giang Đại Trân là Mạnh Xuyên Bình, công nhân của xưởng cơ khí huyện thành, còn là công nhân cấp bốn có thâm niên rất lâu, tiền lương mỗi tháng có 52,8 tệ, thời đại này, công nhân có thu nhập tương đương vậy có thể ăn ngon hơn cán bộ nhiều, phải biết rằng, tiền lương của cán bộ được thanh toán hàng tháng, mà tiền lương của công nhân lại được thanh toán theo ngày, chỉ cần một tháng làm đầy 25 ngày, là có thể lấy đủ tiền lương tháng này, số ngày còn lại, nếu chịu khó chịu khổ, làm đầy một tháng, còn có thể kiếm thêm chút tiền.
Ba mẹ Mạnh Bình Xuyên cũng đều là công nhân huyện thành, lương cả nhà đều rất cao, tiền lương lương thực dầu gạo cung cấp càng đầy đủ, căn bản không lo ăn mặc, còn có thể tiếp tế người thân ở nông thôn.
Mạnh Bình Xuyên trước đó còn có một cô vợ, đáng tiếc lúc sinh khó sinh mà chết, để lại một cô con gái, năm nay đã mười tuổi.
Giang Đại Trân tốt nghiệp trung học cơ sở, làm công nhân tạm thời ở xưởng dệt của bà Mạnh Bình Xuyên, mẹ anh ấy cảm thấy con trai mình đơn độc nhiều năm như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, nhìn Giang Đại Trân nhiệt tình cần cù, thân thể lại cường tráng, cũng không ghét bỏ Giang gia là người nông thôn, tác hợp cô áy và con tra cùng một chỗ.
Ngoại trừ tuổi tác lớn hơn một chút, trước đó còn để lại một đứa bé, Mạnh Xuyên Bình thật sự là một đối tượng không tồi, Giang Đại Trân không chút suy nghĩ đã đáp ứng, kết hôn năm thứ hai, cô ấy đã sinh một đứa con trai, chọc lão già nhà họ Mạnh vui vẻ hài lòng, triệt để đứng vững ở Mạnh gia, mặc dù hai vợ chồng già biết cô vợ này có đôi khi sẽ đưa chút đồ cho nhà mẹ đẻ, cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Không ăn, hôm nay con chỉ là tới đưa đồ, Mạnh Học còn nhỏ, không thể rời người."
Giang Đại Trân biết tình huống trong nhà, lương thực của đội sản xuất được chia một lần vào giữa năm, cuối năm lại chia một lần nữa, hiện tại còn hơn một tháng nữa là đến lúc lương thực trong nhà khan hiếm nhất, chỉ sợ cả nhà đều đang chờ trợ cấp tháng sau của ba cô ấy, cô ấy ở lại, cơm của mấy đứa cháu gái chỉ sợ lại càng không đủ ăn.
"Thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên đi." Giang Đại Trân hôn cháu trai trong ngực, bỏ cậu vào trong ngực chị dâu cả, “Lời em vừa mới chị phải nhớ kỹ, ngẫm lại mấy đứa Đại Ny.”
Nói xong đứng lên, vỗ vỗ mông, cẩn thận sửa sang lại nếp gấp quần áo một chút, vén rèm đi ra ngoài.
Giang Lai Đệ nhìn cô út rời đi, đưa tay muốn bắt lấy cô ấy.
"À, cháu trai ngoan của cô luyến tiếc cô út, không có việc gì, cô út hôm khác lại đến thăm cháu." Giang Đại Trân nhìn bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của cháu trai nhỏ bé vươn tới hướng cô ấy, mềm lòng không chịu nổi, đứa cháu trai này quả nhiên có duyên phận với cô ấy, so với hai đứa con nhà anh hai kia thì hợp nhãn hơn nhiều.
Giang Lai Đệ dù sao cũng là đứa nhỏ, không có cách nào kéo Giang Đại Trân một đại người lớn trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời đi.
Cố Đông Mai có hơi buồn bực, làm sao có thể cảm giác được sau khi em chồng rời đi, con trai bảo bối của cô đã không còn sức sống nữa, chán nản nằm sấp trên người cô, không nhúc nhích.
"Có phải mệt mỏi hay không." Cố Đông Mai có chút kỳ quái lẩm bẩm: "Nếu không trước tiên dỗ con ngủ một giấc đi, bằng không chờ mấy người Đại Ny trở về, phỏng chừng lại phải bị đánh thức.”
Chị! Ánh mắt Giang Lai Đệ sáng lên, trọng sinh mấy ngày nay, cậu vẫn luôn mơ mơ màng màng, còn chưa gặp bốn chị gái, cũng không biết các cô ấy hiện tại thế nào.
Chờ bóng đêm dần dần tối dần, ở bên ngoài bận rộn một ngày mới trở về.
Bởi vì Cố Đông Mai sinh con trai, Miêu Tam Phượng hiếm khi đại phát từ bi đến đội sản xuất xin cho cô nghỉ nửa tháng để cô ở cữ cho tốt, kỳ thật người thời đại này cũng không hay như vậy, rất nhiều người sinh con xong hai ba ngày đã xuống đất làm việc, ai bảo công điểm liên quan đến khẩu phần ăn của cả nhà, ít làm vài ngày, cũng có nghĩa là đói bụng thêm vài ngày, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Miêu Tam Phượng đối với cô con gái này tuy rằng so ra kém với hai đứa con trai, nhưng so với mấy đứa cháu gái, tình cảm kia tất nhiên sẽ sâu hơn nhiều, hơn nữa cô con gái này gả tốt, làm cho lão thái thái ở trong thôn rất có mặt mũi, Miêu lão thái tất nhiên cũng vui vẻ đối tốt với cô hơn một chút.
Chồng của Giang Đại Trân là Mạnh Xuyên Bình, công nhân của xưởng cơ khí huyện thành, còn là công nhân cấp bốn có thâm niên rất lâu, tiền lương mỗi tháng có 52,8 tệ, thời đại này, công nhân có thu nhập tương đương vậy có thể ăn ngon hơn cán bộ nhiều, phải biết rằng, tiền lương của cán bộ được thanh toán hàng tháng, mà tiền lương của công nhân lại được thanh toán theo ngày, chỉ cần một tháng làm đầy 25 ngày, là có thể lấy đủ tiền lương tháng này, số ngày còn lại, nếu chịu khó chịu khổ, làm đầy một tháng, còn có thể kiếm thêm chút tiền.
Ba mẹ Mạnh Bình Xuyên cũng đều là công nhân huyện thành, lương cả nhà đều rất cao, tiền lương lương thực dầu gạo cung cấp càng đầy đủ, căn bản không lo ăn mặc, còn có thể tiếp tế người thân ở nông thôn.
Mạnh Bình Xuyên trước đó còn có một cô vợ, đáng tiếc lúc sinh khó sinh mà chết, để lại một cô con gái, năm nay đã mười tuổi.
Giang Đại Trân tốt nghiệp trung học cơ sở, làm công nhân tạm thời ở xưởng dệt của bà Mạnh Bình Xuyên, mẹ anh ấy cảm thấy con trai mình đơn độc nhiều năm như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, nhìn Giang Đại Trân nhiệt tình cần cù, thân thể lại cường tráng, cũng không ghét bỏ Giang gia là người nông thôn, tác hợp cô áy và con tra cùng một chỗ.
Ngoại trừ tuổi tác lớn hơn một chút, trước đó còn để lại một đứa bé, Mạnh Xuyên Bình thật sự là một đối tượng không tồi, Giang Đại Trân không chút suy nghĩ đã đáp ứng, kết hôn năm thứ hai, cô ấy đã sinh một đứa con trai, chọc lão già nhà họ Mạnh vui vẻ hài lòng, triệt để đứng vững ở Mạnh gia, mặc dù hai vợ chồng già biết cô vợ này có đôi khi sẽ đưa chút đồ cho nhà mẹ đẻ, cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Không ăn, hôm nay con chỉ là tới đưa đồ, Mạnh Học còn nhỏ, không thể rời người."
Giang Đại Trân biết tình huống trong nhà, lương thực của đội sản xuất được chia một lần vào giữa năm, cuối năm lại chia một lần nữa, hiện tại còn hơn một tháng nữa là đến lúc lương thực trong nhà khan hiếm nhất, chỉ sợ cả nhà đều đang chờ trợ cấp tháng sau của ba cô ấy, cô ấy ở lại, cơm của mấy đứa cháu gái chỉ sợ lại càng không đủ ăn.
"Thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên đi." Giang Đại Trân hôn cháu trai trong ngực, bỏ cậu vào trong ngực chị dâu cả, “Lời em vừa mới chị phải nhớ kỹ, ngẫm lại mấy đứa Đại Ny.”
Nói xong đứng lên, vỗ vỗ mông, cẩn thận sửa sang lại nếp gấp quần áo một chút, vén rèm đi ra ngoài.
Giang Lai Đệ nhìn cô út rời đi, đưa tay muốn bắt lấy cô ấy.
"À, cháu trai ngoan của cô luyến tiếc cô út, không có việc gì, cô út hôm khác lại đến thăm cháu." Giang Đại Trân nhìn bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của cháu trai nhỏ bé vươn tới hướng cô ấy, mềm lòng không chịu nổi, đứa cháu trai này quả nhiên có duyên phận với cô ấy, so với hai đứa con nhà anh hai kia thì hợp nhãn hơn nhiều.
Giang Lai Đệ dù sao cũng là đứa nhỏ, không có cách nào kéo Giang Đại Trân một đại người lớn trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời đi.
Cố Đông Mai có hơi buồn bực, làm sao có thể cảm giác được sau khi em chồng rời đi, con trai bảo bối của cô đã không còn sức sống nữa, chán nản nằm sấp trên người cô, không nhúc nhích.
"Có phải mệt mỏi hay không." Cố Đông Mai có chút kỳ quái lẩm bẩm: "Nếu không trước tiên dỗ con ngủ một giấc đi, bằng không chờ mấy người Đại Ny trở về, phỏng chừng lại phải bị đánh thức.”
Chị! Ánh mắt Giang Lai Đệ sáng lên, trọng sinh mấy ngày nay, cậu vẫn luôn mơ mơ màng màng, còn chưa gặp bốn chị gái, cũng không biết các cô ấy hiện tại thế nào.
Chờ bóng đêm dần dần tối dần, ở bên ngoài bận rộn một ngày mới trở về.
Bởi vì Cố Đông Mai sinh con trai, Miêu Tam Phượng hiếm khi đại phát từ bi đến đội sản xuất xin cho cô nghỉ nửa tháng để cô ở cữ cho tốt, kỳ thật người thời đại này cũng không hay như vậy, rất nhiều người sinh con xong hai ba ngày đã xuống đất làm việc, ai bảo công điểm liên quan đến khẩu phần ăn của cả nhà, ít làm vài ngày, cũng có nghĩa là đói bụng thêm vài ngày, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.