Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế
Chương 14: Bác Hãy Chỉ Giúp Con
Lâm Quả Đống
26/09/2021
Lâm Y Y mặc dù không hiểu, nhưng cô cũng không có thể hiện ra, cô dịu dàng nói: “Nhưng bây giờ lương thực không, nếu như con gả đi vào lúc này, lương thực của nhà dì lại càng thêm túng thiếu, con… con không phải sẽ ăn lương thực của mọi người sao?”
Tần Hương Cúc không ngờ Lâm Y Y sẽ lo lắng về chuyện này, ấn tượng đối với Lâm Y Y liền tốt lên. Vốn dĩ bà không có ấn tượng đối với Lâm Y Y (Đại Nha), ở trong mắt bà, Đại Nha chỉ là vợ chưa cưới của con trai bà, hợp với bát tự và có thể cứu sống được mạng con trai bà, bà thật sự cảm kích, nhưng mà cảm kích và ấn tượng tốt là hai cảm tình không giống nhau. Ở thời buổi này, rất nhiều gia đình đều chỉ mong sao đem con gái gả đi để đổi lấy bữa ăn của nhà chồng, như vậy mới có thể để dành được lương thực của nhà mình, Tần Hương Cúc sao lại không có ấn tượng tốt với cô được?
Tần Hương Cúc vỗ vỗ tay Lâm Y Y: “ Con yên tâm, nhà chúng ta mặc dù thiếu lương thực, nhưng mà mọi người đều cố gắng, rau dại cháo loãng vẫn có thể ăn được.”
Lâm Y Y cảm động nhìn Tần Hương Cúc: “Bác gái, bác đối với con thật tốt, em trai con còn muốn ép con bán máu để cho bọn chúng đi học, mà bác lại… bác thật sự quá tốt.”
Tần Hương Cúc chỉ tiếc rèn sắt không thành được thép nói: “ Ôi chà, cô bé ngốc nghếch của bác ơi, bọn chúng bảo con bán máu con liền đi bán máu? Trên đời này lại có kiểu em trai như vậy sao? Cho dù có con dâu lấy đồ của gia đình nhà chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chứ cũng không có chuyện chị gái bán đi máu nuôi em trai của mình, Đại Nha à, không phải bác đâm chọt chia rẽ mà là cách làm này của em trai con thật sự là….còn con, con quá thật thà rồi.” Có một người thật thà làm con dâu thật tốt, bà thích người con dâu thật thà, sẽ không làm bà bị tức. Bằng không người con dâu quá khôn khéo lại dùng con trai bà để gây xích mích, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lâm Y Y nghẹn ngào nói: “Con không hiểu chuyện, con chỉ là lo lắng cho bọn chúng mà thôi, bác gái, sau này… sau này con gả cho anh Tiêu Vũ, bác hãy dạy dỗ con, cha mẹ con đi rồi, có rất nhiều việc bọn họ chưa kịp dạy dỗ con…con…huhu…” Cô đang nói lại khóc lên.
Tần Hương Cúc nói: “Đừng khóc nữa, con yên tâm, bác gái sẽ dạy con mà.” Con dâu và bà chung một lòng là quan trọng nhất, đối với cô con dâu này bà càng lúc lại càng vừa ý.
Lâm Y Y lại nói: “Bác gái, nhưng mà cha mẹ con vừa mới đi, con.. con còn phải chịu tang, có phải là ba năm nữa con mới gả cho anh Tiêu Vũ được?”
Tần Hương Cúc đáp: “Giải tang vẫn có thể xuất giá, nếu không thì phải đợi một năm nữa.” Bây giờ mặc dù không có thuyết pháp cổ đại nào về cách giữ đạo hiếu, nhưng mà bình thường sau khi những người lớn trong nhà qua đời, con cháu cũng sẽ không lập tức lấy chồng hoặc là cưới vợ đều sẽ trễ một năm. Hoặc là nhanh chóng lấy chồng trong một trăm ngày giữ hiếu. Tần Hương Cúc đương nhiên là không muốn chờ thêm một năm nữa, nếu như đợi thêm một năm nữa, trong một năm này nhà họ Lâm đến mượn lương thực thì phải làm thế nào? Không cho mượn? Hai nhà đã đính hôn, nói thẳng ra thì không hay ho, dù sao nhà họ Lâm cũng không có người lớn, nếu như có người lớn mà bọn họ nói không cho mượn cũng không tính là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mà nếu không có người lớn thì lại khác. Cho mượn, cũng không biết những lương thực này đến bao giờ mới được trả lại, trước mắt đã không còn hy vọng nữa.
Cho nên Tần Hương Cúc cảm thấy hình thức sính lễ tốt nhất là cấp lương thực. Chỉ là bà đánh giá thấp ý tưởng của con trai mình, cho không thêm hai cân kẹo cưới và sáu đồng nữa làm sính lễ. Nhưng mà lại nghĩ cô gái này hợp với bát tự của con trai mình, mà bát tự của cô cũng tốt, bà liền nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Bây giờ nhìn thấy con bé hiểu chuyện như vậy, tâm trạng của bà cũng thoải mái đôi chút.
“Vậy tất cả đều nghe theo bác gái, chỉ là… con hôm nay vừa bán máu trả tiền học phí cho em trai, nếu như kết hôn e là mấy ngày gần đây không thể làm việc được, nếu không tiền thuốc men sẽ tồn kém rất lớn.” Lâm Y Y dịu dàng nói.
Cô vẫn mang giọng nói của một cô bé, từng lời đều nhẹ nhàng, còn mang theo một chút mềm mại, nũng nịu, nghe lại rất dễ chịu. Vốn dĩ Tần Hương Cúc nghe Lâm Y Y nói không thể làm việc thì cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghe cô giả thích, lo lắng đến lúc đó tiền thuốc men sẽ rất tốn kém, cảm thấy đây là một cô gái thuần khiết. Nhưng mà chỉ là có chút chuyện cần phải nói: “Đại Nha à, con đã gả đi rồi, em trai của con, con tính toán làm sao đây?”
Lâm Y Y nói: “Con cũng không biết, bác gái, bác có cách nào không? Bác hãy chỉ giúp con?”
Tần Hương Cúc không ngờ Lâm Y Y sẽ lo lắng về chuyện này, ấn tượng đối với Lâm Y Y liền tốt lên. Vốn dĩ bà không có ấn tượng đối với Lâm Y Y (Đại Nha), ở trong mắt bà, Đại Nha chỉ là vợ chưa cưới của con trai bà, hợp với bát tự và có thể cứu sống được mạng con trai bà, bà thật sự cảm kích, nhưng mà cảm kích và ấn tượng tốt là hai cảm tình không giống nhau. Ở thời buổi này, rất nhiều gia đình đều chỉ mong sao đem con gái gả đi để đổi lấy bữa ăn của nhà chồng, như vậy mới có thể để dành được lương thực của nhà mình, Tần Hương Cúc sao lại không có ấn tượng tốt với cô được?
Tần Hương Cúc vỗ vỗ tay Lâm Y Y: “ Con yên tâm, nhà chúng ta mặc dù thiếu lương thực, nhưng mà mọi người đều cố gắng, rau dại cháo loãng vẫn có thể ăn được.”
Lâm Y Y cảm động nhìn Tần Hương Cúc: “Bác gái, bác đối với con thật tốt, em trai con còn muốn ép con bán máu để cho bọn chúng đi học, mà bác lại… bác thật sự quá tốt.”
Tần Hương Cúc chỉ tiếc rèn sắt không thành được thép nói: “ Ôi chà, cô bé ngốc nghếch của bác ơi, bọn chúng bảo con bán máu con liền đi bán máu? Trên đời này lại có kiểu em trai như vậy sao? Cho dù có con dâu lấy đồ của gia đình nhà chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chứ cũng không có chuyện chị gái bán đi máu nuôi em trai của mình, Đại Nha à, không phải bác đâm chọt chia rẽ mà là cách làm này của em trai con thật sự là….còn con, con quá thật thà rồi.” Có một người thật thà làm con dâu thật tốt, bà thích người con dâu thật thà, sẽ không làm bà bị tức. Bằng không người con dâu quá khôn khéo lại dùng con trai bà để gây xích mích, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lâm Y Y nghẹn ngào nói: “Con không hiểu chuyện, con chỉ là lo lắng cho bọn chúng mà thôi, bác gái, sau này… sau này con gả cho anh Tiêu Vũ, bác hãy dạy dỗ con, cha mẹ con đi rồi, có rất nhiều việc bọn họ chưa kịp dạy dỗ con…con…huhu…” Cô đang nói lại khóc lên.
Tần Hương Cúc nói: “Đừng khóc nữa, con yên tâm, bác gái sẽ dạy con mà.” Con dâu và bà chung một lòng là quan trọng nhất, đối với cô con dâu này bà càng lúc lại càng vừa ý.
Lâm Y Y lại nói: “Bác gái, nhưng mà cha mẹ con vừa mới đi, con.. con còn phải chịu tang, có phải là ba năm nữa con mới gả cho anh Tiêu Vũ được?”
Tần Hương Cúc đáp: “Giải tang vẫn có thể xuất giá, nếu không thì phải đợi một năm nữa.” Bây giờ mặc dù không có thuyết pháp cổ đại nào về cách giữ đạo hiếu, nhưng mà bình thường sau khi những người lớn trong nhà qua đời, con cháu cũng sẽ không lập tức lấy chồng hoặc là cưới vợ đều sẽ trễ một năm. Hoặc là nhanh chóng lấy chồng trong một trăm ngày giữ hiếu. Tần Hương Cúc đương nhiên là không muốn chờ thêm một năm nữa, nếu như đợi thêm một năm nữa, trong một năm này nhà họ Lâm đến mượn lương thực thì phải làm thế nào? Không cho mượn? Hai nhà đã đính hôn, nói thẳng ra thì không hay ho, dù sao nhà họ Lâm cũng không có người lớn, nếu như có người lớn mà bọn họ nói không cho mượn cũng không tính là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mà nếu không có người lớn thì lại khác. Cho mượn, cũng không biết những lương thực này đến bao giờ mới được trả lại, trước mắt đã không còn hy vọng nữa.
Cho nên Tần Hương Cúc cảm thấy hình thức sính lễ tốt nhất là cấp lương thực. Chỉ là bà đánh giá thấp ý tưởng của con trai mình, cho không thêm hai cân kẹo cưới và sáu đồng nữa làm sính lễ. Nhưng mà lại nghĩ cô gái này hợp với bát tự của con trai mình, mà bát tự của cô cũng tốt, bà liền nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Bây giờ nhìn thấy con bé hiểu chuyện như vậy, tâm trạng của bà cũng thoải mái đôi chút.
“Vậy tất cả đều nghe theo bác gái, chỉ là… con hôm nay vừa bán máu trả tiền học phí cho em trai, nếu như kết hôn e là mấy ngày gần đây không thể làm việc được, nếu không tiền thuốc men sẽ tồn kém rất lớn.” Lâm Y Y dịu dàng nói.
Cô vẫn mang giọng nói của một cô bé, từng lời đều nhẹ nhàng, còn mang theo một chút mềm mại, nũng nịu, nghe lại rất dễ chịu. Vốn dĩ Tần Hương Cúc nghe Lâm Y Y nói không thể làm việc thì cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghe cô giả thích, lo lắng đến lúc đó tiền thuốc men sẽ rất tốn kém, cảm thấy đây là một cô gái thuần khiết. Nhưng mà chỉ là có chút chuyện cần phải nói: “Đại Nha à, con đã gả đi rồi, em trai của con, con tính toán làm sao đây?”
Lâm Y Y nói: “Con cũng không biết, bác gái, bác có cách nào không? Bác hãy chỉ giúp con?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.