Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 22: Chỉ Như Vậy Thôi Sao?

Lâm Quả Đống

26/09/2021

Lâm Y Y nói: "Bác gái, đồ cưới con vẫn nên có, nếu không về sau nhắc đến, người khác nói đến đồ cưới, con cũng cảm thấy khó xử, không chỉ con khó xử, anh Tiêu Vũ cũng khó xử. Cho nên đồ cưới con sẽ chuẩn bị, bác gái yên tâm."

Tần Hương Cúc: "Chuyện này..."

Tiêu Vũ: "Mẹ, Đại Nha nói có đạo lý, mẹ không thể lấy chuyện vợ thằng ba đến nói Đại Nha, đồ cưới đều là phần mình chuẩn bị, cũng không thể một người không chuẩn bị, thì không cho người khác chuẩn bị đi? Dù sao Đại Nha cũng không phải người nhà vợ thằng ba."

Tần Hương Cúc nói: "Vậy mấy đứa nhìn mà xử lý đi."

Hôn sự của Lâm Y Y và Tiêu Vũ đã bàn tốt, sắc trời cũng hơi muộn, Tiêu Vũ nói: "Anh đưa mọi người về đi."

Lâm Y Y nói: "A, cảm ơn anh Tiêu Vũ."

Bà nội Tiêu nói: "Tiểu Ngư Nhi, lại đây, bà có chuyện giao cho cháu."

Tiêu Vũ nói với Lâm Y Y: "Em chờ một chút."

Lâm Y Y: "Dạ."

Không lâu sau Tiêu Vũ đã quay lại, đón Lâm Ngũ Đệ từ trong lòng Lâm Y Y: "Đi thôi."

Bốn anh em nhà họ Lâm nhấc cái sọt trước đó lên, trong sọt chỉ có 5 cân lương thực lấy từ sính lễ ra.



Trên đường Tiêu Vũ nói: "Lương thực còn lại, kẹo mừng với 16 đồng tiền ngày mai sẽ cho ngươi đưa tới, đến lúc đó mẹ anhcũng sẽ đến, đến đưa sính lễ."

Lâm Y Y: "Vâng, em sẽ ở nhà chờ. Trong nhà em không có người lớn, em sẽ mời đại đội trưởng với vợ anh ấy làm nhân chứng." Lâm Y Y từ kịch bản biết phẩm hạnh vợ chồng đại đội trưởng là ngay thẳng.

Tiêu Vũ không ngờ Lâm Y Y sẽ nghĩ tới cái này, khen: "Thật thông minh."

Lâm Y Y ngọt ngào cười một tiếng.

Đến nhà họ Lâm, Tiêu Vũ đưa Lâm Ngũ Đệ cho Lâm Đại Quân: "Mấy đứa đi vào trước, anh muốn nói với chị mấy đứa mấy câu."

Ngữ khí Tiêu Vũ không cho nghi ngờ, tuổi anh lại lớn, mấy đứa nhóc nhà họ Lâm lớn nhất cũng mới 13 không dám làm càn trước mặt anh, đều gật đầu đi vào, Lâm Nhị Quân vẫn còn muốn trộm nghe, lại thấy Tiêu Vũ nhìn qua Lâm Y Y, một mắt sáng quắc quét thẳng đến chỗ Lâm Nhị Quân ẩn nấp, Lâm Nhị Quân nhũn chân vội chạy vào trong nhà.

Tiêu Vũ cũng không so đo với nó, nói với Lâm Y Y: "Sáng mai người nhà anh tới hạ sính, ngày kia anh tới tìm em, chúng ta lên huyện mua cho đồ cưới cho em, em đừng lo, chuyện đồ cưới anh sẽ xử lý tốt, không để em mất mặt, cũng sẽ chặn lại miệng chị dâu cả." Miệng chị dâu cả Tiêu không ra gì, nhưng anh chỉ là em chồng cũng khó nói được.

Lâm Y Y nghe vậy, cảm thán người đàn ông này cẩn thận, cô ngọt ngào cười: "Cảm ơn anh Tiêu Vũ, anh thật tốt, anh là tốt nhất."

Tiêu Vũ nghe giọng nói thanh thúy, mềm mềm của cô, cảm thấy thật dễ nghe. Anh ngập ngừng, lấy từ trong túi quần ra một gói đồ bọc vải đỏ, anh mở ra, là một mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm: "Đây là bà nội bảo anh chuyển giao cho em, bà nhất định phải cho em, em nhận đi." Nói xong, anh quay đầu, vành tai đỏ lên.

Lâm Y Y nhìn lỗ tai anh đỏ bừng, trêu ghẹo: "Bà nội nói gì vậy?" Không phải anh làm sao lại cảm thấy xấu hổ? Nhất định là bà nội Tiêu nói cái gì.

Tiêu Vũ hồi tưởng câu nói nguyên văn của bà nội: "Tiểu Ngư Nhi, đây là tống tử Quan Âm, bà nội hi vọng cháu và Đại Nha sau khi kết hôn nhiều con nhiều cháu."



Nghĩ tới đây, Tiêu Vũ không dám nhìn Lâm Y Y: "Chỉ nói tặng cho em, chị dâu cả và em dâu ba cũng không biết, em cũng đừng nói cho họ. Anh, anh đi trước." Nói xong, anh vội vàng nhấc chân đi.

"Anh Tiêu Vũ..." Lâm Y Y gọi anh lại. "Em... Ban đêm em sẽ nhớ anh."

Bước chân Tiêu Vũ khựng lại, đi nhanh hơn.

Lâm Y Y thấy thế, không tự chủ cười, người đàn ông này thật đáng yêu.

Tiêu Vũ đi rất nhanh, trong đầu vẫn đang nghĩ đến câu nói kia của Lâm Y Y, anh cảm thấy vị hôn thê nhỏ thật sự là... Quá không nghiêm chỉnh, lời như vậy sao có thể nói giữa ban ngày. Dù là... Dù là suy nghĩ cũng phải giấu ở trong lòng chứ. Nhưng khóe miệng nhếch nhếch, tâm tình có chút tốt.



Lâm Y Y đi vào nhà, đóng cửa gỗ lại. Cô trở về phòng Đại Nha gian phòng, kỳ thật, dù đây là phòng tạp vật, nhưng ở niên đại này, con gái có thể có phòng riêng như Đại Nha thực sự rất ít. Tiêu Vũ nhìn thấy đây là phòng tạp vật đã cho rằng Đại Nha sống không dễ chịu cũng là sai lầm.

Lâm Y Y đi tới cửa, nhìn năm anh em nhà họ Lâm ở trong phòng cô, ngoại trừ Lâm Ngũ Đệ đã ngủ, mấy đứa khác khác đều nhìn cô.

Thấy cô đi đến, Lâm Nhị Quân hỏi: "Chị cả, anh Vũ nói gì với chị thế? Nói lâu như vậy?"

Lâm Y Y nói: "Anh Tiêu Vũ nói lần này tiền thuốc chị sinh bệnh là anh ấy trả, phải trả cho anh ấy."

Lâm Nhị Quân cứng đờ: "Chỉ... Chỉ vậy thôi sao? Không có chuyện khác sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook