Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 4: Gọi Bác Sĩ

Lâm Quả Đống

25/09/2021

Đại đội sản xuất Thượng Lâm.

Có không ít người đều thấy Tiêu Vũ cõng Lâm Y Y trở về, không nhịn được mà hỏi: “Đại Nha sao rồi?”

“Tám phần là do đói rồi ngất. Đại Nha thật sự quá đáng thương, cha mẹ vừa đi không lâu, bên dưới còn có năm đứa em trai cần phải chăm sóc.”

“Tên nhóc này, cậu là ai vậy? Đại Nha xảy ra chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người đều gầy giống như gậy gỗ, nhìn người đàn ông cao lớn đang cõng Đại Nha trước mặt, dáng người cao lớn, bắp thịt trên cánh tay gồ lên, không hề giống với những người như bọn họ. Nhìn khí thế trên người người kia, bên trên luồng khí thế này còn mang theo chút cứng rắn, điều này khiến cho nhân dân trong làng cảm thấy hơi lo lắng.

Tiêu Vũ: “Tôi là người bên đại đội sản xuất Đại Đường, cũng là vị hôn phu của Đại Nha, trên đường tôi gặp được Đại Nha, chỉ vừa nói được hai câu, cô ấy đã té xỉu, cho nên tôi đưa cô ấy trở về, làm phiền mọi người, có ai đó có thể đi gọi bác sĩ tới không? Tôi đưa cô ấy về trước.” Tiêu Vũ chưa hề nói là anh thấy Lâm Y Y té xỉu trên đường rồi anh mới cõng về, mà anh chỉ nói, sau khi anh đụng trúng Lâm Y Y thì đối phương mới ngất xỉu, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được danh dự của đối phương. Nếu để cho người ta biết trước khi Tiêu Vũ phát hiện ra cô thì cô đã ngất xỉu trên đường, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ lung tung rồi tung tin đồn nhảm.

“Cậu là người nhà họ Tiêu bên đại đội sản xuất Đại Đường à? Quãng thời gian trước, tang sự của cha mẹ Đại Nha cũng đều do người nhà họ Tiêu làm giúp, bọn họ tự xưng là nhà chồng Đại Nha, Đại Nha cũng không có phản đối.”

Tiêu Vũ nói: “Đúng vậy, Tiêu Đại Cường là cha của tôi, Tần Hương Cúc là mẹ của tôi. Các chú, các thím à, tôi cõng Đại Nha về nhà trước, làm phiền các vị gọi bác sĩ tới nhà Đại Nha.”

“Được, cậu yên tâm đi.”

Trên cơ bản người trong đại đội sản xuất Thượng Lâm đều là họ Lâm, mặc dù họ Lâm rất nhiều nhưng đều không có quan hệ máu mủ ruột thịt, có lẽ mấy trăm năm trước chắc là cùng chung tổ tiên, nhưng ít nhất bây giờ thì không còn ai nói chung tổ tiên làm gì.

Bác sĩ trong đại đội sản xuất Thượng Lâm không phải là bác sĩ chính quy, cũng không phải thầy thuốc nổi danh của thời đại này, bác sĩ tên là Lâm Chính Đức, trước khi giải phóng thì cha Lâm Chính Đức là Trung Y, cũng có người gọi ông ta là thầy thuốc, Lâm Chính Đức theo chân cha mình học y dược, sau này cha ông ta qua đời thì quốc gia cũng tới thời kỳ giải phóng, ông ta nói mọi người gọi mình là bác sĩ. Cho dù như thế thì tính trên mặt bằng gần xa của thôn làng ở đây cũng chưa có được một bác sĩ, mà trong đại đội sản xuất Thượng Lâm lại có một bác sĩ như vậy, cho thấy đây cũng là một việc rất hiếm.

Tiêu Vũ cõng Lâm Y Y dựa theo trí nhớ tìm tới nhà họ Lâm, anh nhìn mấy đứa bé nam đang ngồi trong sân, nhìn thấy Tiêu Vũ cõng Lâm Y Y trở về thì lập tức xông tới: “Chị em sao vậy?”



“Chị em bị bệnh à?”

“Anh là anh Vũ hả?”

Tiêu Vũ nói: “Ừm, là anh. Em là Nhị Quân à? Trên đường đi thì anh đụng trúng chị gái em, đột nhiên cô ấy ngất xỉu, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì nên đành cõng chị em về, anh đã nói người kêu bác sĩ rồi, phòng cô ấy ở đâu?”

Lâm Nhị Quân chỉ sang bên cạnh: “Ở bên này này.” Cậu ta nói rồi dẫn đường trước. Lâm Nhị Quân là con trai thứ hai của nhà họ Lâm, năm nay vừa tròn mười ba tuổi, sẽ vào lớp sáu trong tháng chín tới.

Lâm Nhị Quân đẩy cửa ra: “Chỗ này nè.”

Tiêu Vũ cõng người đi vào, nhìn cảnh vật xung quanh mà hơi nhướng mày. Đây là một căn phòng đầy đồ vật hỗn loạn, bên trong có một nửa là đặt củi, còn lại một nửa đặt cái giường nhỏ, một cái rương, một cái bàn và một cái ghế.

Tiêu Vũ đặt người lên giường, sau đó cởi giày cỏ cho Lâm Y Y, ngay lập tức đập vào trong mắt anh là một đôi chân đầy bọng nước. Hai chân này có rất nhiều vết sẹo và vết chai nhưng cũng rất trắng, bởi vì trắng cho nên khi bị thương lập tức nhìn rất rõ. Tiêu Vũ kéo mền ra, đắp lên người Lâm Y Y.

Lâm Nhị Quân đứng ở cửa: “Anh Vũ, chị gái em... Chị gái em có nói cái gì không?”

Tiêu Vũ cau mày: “Cô ấy nên nói cái gì sao?” Đôi mày kiếm rậm rạp nhìn qua khiến người hơi sợ hãi, trong giọng nói là hơi lạnh lẽo và xa cách.

Lâm Nhị Quân nghĩ nghĩ, do dự một lúc thì nói: “Chị em... Lúc chị em té xỉu thì trên người có đồ vật gì khác không?”

Tiêu Vũ không hiểu rõ ý tứ của Lâm Nhị Quân, đang định hỏi thêm thì bên ngoài truyền tới tiếng nói: “Bác sĩ tới... Bác sĩ tới...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook