Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao
Chương 610
Hồ Đồ
13/10/2022
Mắt cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện của Lâm Thanh Bách. Nghĩ đến khoảng thời gian ngày tết Lâm Thanh Bách không thèm để ý đến cô ta lại còn né tránh cô ta, làm cho cô ta phải một mình ăn tết ở nơi xứ người, cô ta cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Nhất định là cái người tên Nam Nam ấy không cho anh gặp cô ta. Nếu không thì lúc nhỏ cô đến nhà họ Lâm chơi, anh Thanh Bách cũng không bao giờ né tránh cô ta như vậy đâu.
Vừa nghĩ đến Hứa Nam Nam, cô ta thấy ngoài cửa sổ có một bóng người lướt qua. Quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cái bóng ở phía xa.
Người đó có phải là Nam Nam không? Hay là nhìn nhầm rồi, cô không phải là ở Nam Giang sao?
Lúc này Hứa Nam Nam cũng vừa mới xuống xe.
Dạo này ở công việc ở hầm mỏ bận, ngay cả ngày nghỉ mà cũng phải tham gia học tập. Đến trưa mới được nghỉ, cô cũng đến không kịp để tiễn Lâm Thanh Bách rời đi. Chỉ là không kịp đến tiễn Lâm Thanh Bách thì cô cũng phải đến tỉnh lỵ một chuyến.
Tiền trong tài khoản không còn nhiều. Cô phải tranh thủ lúc tình hình chưa quá căng thẳng, nhanh chóng lấy những món đồ của Ngụy Tiểu Đông. Đợi Lâm Thanh Bách trở về thì có thể xem những món đồ này có sử dụng được không. Nếu dùng được thì cô sẽ mau chóng mua thêm một số tài liệu kĩ thuật.
Nhân lúc bây giờ những nhà khoa học vẫn còn đang không nghi ngờ gì, những tài liệu này lại hữu dụng, nên kiếm thêm một số tài liệu nữa để họ nghiên cứu. Thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu như những tài liệu này được các nhà khoa học nghiên cứu kỹ lưỡng và được ra đời. Thì có khi ở một mức độ nào đó, cũng sẽ có một số đảm bảo cho những người nghiên cứu này.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Nam Nam cảm thấy hiện tại những gì mà bản thân có thể làm được là cố gắng kiếm nhiều tiền, mua thêm nhiều thứ khác.
Nếu như sau này không thể tiếp tục kiếm tiền, thì cô sẽ bán tem quân bưu xanh và các di vật văn hóa cấp quốc gia trước đây. Xét cho cùng thì tương lai của đất nước mới là quan trọng nhất.
Lần theo chỗ Ngụy Hiểu Đông nói, dọc đường đi Hứa Nam Nam luôn rất cẩn thận, cuối cùng cũng đã tìm được nơi đó.
Sau khi mua một cái xẻng từ cửa hàng Taobao, cô vội đào đất lên.
Vừa mới đào được vài phút thì đã nhìn thấy một cái hộp nhỏ.
Hứa Nam Nam vẫn chưa kịp mở ra xem trong đó là gì đã nhanh chóng lấy tay cầm cái hộp đó ném vào trong Taobao. Rồi nhanh chóng vùi đất trở lại. Sau đó cô nhanh chân rời khỏi bờ sông, đi về phía khu vực thành thị.
…
"Rốt cuộc anh có biết lái xe không vậy?"
Tôn Hỉ Mai ngồi ở trong xe phàn nàn. Cô ta vừa mới nhìn thấy Nam Nam, cảm thấy chắc hẳn là mình hoa mắt rồi. Nhưng vẫn không nhịn được muốn quay lại nhìn. Kết quả cứ theo mãi theo mãi đến mất dấu luôn. Chỉ còn lại là đoạn đường nhỏ chật hẹp gập ghềnh đến ngoại thành mà xe hơi không thể đi qua được.
Cao Kiến Quốc cũng chỉ là tay lái mới, lái xe siêu vẹo, cuối cùng kẹt giữa đường không thể đi được nữa.
Trong lòng Tôn Hỉ Mai phiền chết đi được, lại hối hận lúc nãy không nên đi theo, nếu không thì lúc này đã đến được Nam Giang rồi.
Cao Kiến Quốc bị Tôn Hỉ Mai giục không dám nói gì, nhẫn nhịn đánh tay lái. Một lúc lâu sau xe mới lùi được về đoạn đường bằng phẳng ở phía sau, cuối cùng ông ta thở một hơi dài, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
"Bác sĩ Tôn, cô vừa rồi tìm ai vậy?"
Không phải đây là lần đầu tiên Tôn tiểu thư đến tỉnh lỵ sao, thế nào mà vẫn có thể gặp được người quen vậy.
Cao Kiến Quốc nghĩ thầm, cảm thấy mình phải tìm hiểu sâu hơn về chuyện của Tôn Hỉ Mai.
Tôn Hỉ Mai không kiên nhẫn liếc ông ta một cái, ngậm miệng không trả lời, đang muốn giục ông ta lái xe đi thì nhìn thấy trên đoạn đường nhỏ có một đồng chí nữ trẻ tuổi đi đến.
Nhất định là cái người tên Nam Nam ấy không cho anh gặp cô ta. Nếu không thì lúc nhỏ cô đến nhà họ Lâm chơi, anh Thanh Bách cũng không bao giờ né tránh cô ta như vậy đâu.
Vừa nghĩ đến Hứa Nam Nam, cô ta thấy ngoài cửa sổ có một bóng người lướt qua. Quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cái bóng ở phía xa.
Người đó có phải là Nam Nam không? Hay là nhìn nhầm rồi, cô không phải là ở Nam Giang sao?
Lúc này Hứa Nam Nam cũng vừa mới xuống xe.
Dạo này ở công việc ở hầm mỏ bận, ngay cả ngày nghỉ mà cũng phải tham gia học tập. Đến trưa mới được nghỉ, cô cũng đến không kịp để tiễn Lâm Thanh Bách rời đi. Chỉ là không kịp đến tiễn Lâm Thanh Bách thì cô cũng phải đến tỉnh lỵ một chuyến.
Tiền trong tài khoản không còn nhiều. Cô phải tranh thủ lúc tình hình chưa quá căng thẳng, nhanh chóng lấy những món đồ của Ngụy Tiểu Đông. Đợi Lâm Thanh Bách trở về thì có thể xem những món đồ này có sử dụng được không. Nếu dùng được thì cô sẽ mau chóng mua thêm một số tài liệu kĩ thuật.
Nhân lúc bây giờ những nhà khoa học vẫn còn đang không nghi ngờ gì, những tài liệu này lại hữu dụng, nên kiếm thêm một số tài liệu nữa để họ nghiên cứu. Thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu như những tài liệu này được các nhà khoa học nghiên cứu kỹ lưỡng và được ra đời. Thì có khi ở một mức độ nào đó, cũng sẽ có một số đảm bảo cho những người nghiên cứu này.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Nam Nam cảm thấy hiện tại những gì mà bản thân có thể làm được là cố gắng kiếm nhiều tiền, mua thêm nhiều thứ khác.
Nếu như sau này không thể tiếp tục kiếm tiền, thì cô sẽ bán tem quân bưu xanh và các di vật văn hóa cấp quốc gia trước đây. Xét cho cùng thì tương lai của đất nước mới là quan trọng nhất.
Lần theo chỗ Ngụy Hiểu Đông nói, dọc đường đi Hứa Nam Nam luôn rất cẩn thận, cuối cùng cũng đã tìm được nơi đó.
Sau khi mua một cái xẻng từ cửa hàng Taobao, cô vội đào đất lên.
Vừa mới đào được vài phút thì đã nhìn thấy một cái hộp nhỏ.
Hứa Nam Nam vẫn chưa kịp mở ra xem trong đó là gì đã nhanh chóng lấy tay cầm cái hộp đó ném vào trong Taobao. Rồi nhanh chóng vùi đất trở lại. Sau đó cô nhanh chân rời khỏi bờ sông, đi về phía khu vực thành thị.
…
"Rốt cuộc anh có biết lái xe không vậy?"
Tôn Hỉ Mai ngồi ở trong xe phàn nàn. Cô ta vừa mới nhìn thấy Nam Nam, cảm thấy chắc hẳn là mình hoa mắt rồi. Nhưng vẫn không nhịn được muốn quay lại nhìn. Kết quả cứ theo mãi theo mãi đến mất dấu luôn. Chỉ còn lại là đoạn đường nhỏ chật hẹp gập ghềnh đến ngoại thành mà xe hơi không thể đi qua được.
Cao Kiến Quốc cũng chỉ là tay lái mới, lái xe siêu vẹo, cuối cùng kẹt giữa đường không thể đi được nữa.
Trong lòng Tôn Hỉ Mai phiền chết đi được, lại hối hận lúc nãy không nên đi theo, nếu không thì lúc này đã đến được Nam Giang rồi.
Cao Kiến Quốc bị Tôn Hỉ Mai giục không dám nói gì, nhẫn nhịn đánh tay lái. Một lúc lâu sau xe mới lùi được về đoạn đường bằng phẳng ở phía sau, cuối cùng ông ta thở một hơi dài, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
"Bác sĩ Tôn, cô vừa rồi tìm ai vậy?"
Không phải đây là lần đầu tiên Tôn tiểu thư đến tỉnh lỵ sao, thế nào mà vẫn có thể gặp được người quen vậy.
Cao Kiến Quốc nghĩ thầm, cảm thấy mình phải tìm hiểu sâu hơn về chuyện của Tôn Hỉ Mai.
Tôn Hỉ Mai không kiên nhẫn liếc ông ta một cái, ngậm miệng không trả lời, đang muốn giục ông ta lái xe đi thì nhìn thấy trên đoạn đường nhỏ có một đồng chí nữ trẻ tuổi đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.