[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 13:
Bán Sơ
30/09/2024
Hứa Tiểu Hoa đang nghĩ nguyên do Phương Tiểu Bình làm như vậy, chợt nghe chị ta nói với giáo viên Trương: “Thầy, chắc Tiểu Hoa cũng là hồ đồ nhất thời mới trộm đồ của em. Em biết chế độ trường học rất nghiêm khắc, nhưng mà vì chuyện này mà trừng phạt Tiểu Hoa, trong lòng em cũng hơi không đành.”
Trương Văn Thụy kinh ngạc, hỏi dò: “Vậy ý của em là?”
“Em muốn Tiểu Hoa đền em là được, xà bông thơm này cần phiếu công nghiệp, không dễ mua, em ấy có thể để bồi thường cho em, nếu như Tiểu Hoa đồng ý, chúng ta sẽ âm thầm giải quyết.” Phương Tiểu Bình lấy can đảm nói một hơi, ngực không khỏi đập thình thịch.
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, hỏi ý kiến của cô.
Hứa Tiểu Hoa hờ hững hỏi: “Tôi giả thiết, cục xà bông thơm thật sự do tôi trộm của chị, vậy chị bằng lòng giảm bao nhiêu cho tôi? Hai tệ? Bốn tệ? Hay là bao nhiêu, hôm nay giáo viên Trương ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng, ra khỏi căn phòng làm việc này, cũng không cần cãi vã nữa, chị nói xem có đúng không?”
“Giả thiết cái gì, cô chột dạ, chính là cô trộm!” Thôi Mẫn gần như nắm bắt tất cả cơ hội có thể chứng minh Hứa Tiểu Hoa là kẻ trộm.
Hứa Tiểu Hoa không để ý tới cô a, lẳng lặng nhìn Phương Tiểu Bình.
Phương Tiểu Bình vốn dĩ muốn âm thầm nói với Tiểu Hoa, không ngờ cô lại hỏi ngay trước mặt thầy, do dự, vẫn nói ra con số suy tính rất lâu trong lòng: “Tám tệ!”
“Ôi” Đừng nói là Hứa Tiểu Hoa, Thôi Mẫn đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tám tệ, bây giờ một người học nghề trong thành phố, làm việc mệt chết, một tháng cũng chỉ mười sáu mười bảy tệ, đừng nói công điểm trong thôn mới được hai ba hào. Tám tê này, trị giá bằng một người lao động khỏe mạnh làm một tháng đấy!
Hứa Tiểu Hoa đâm phá chị ta nói: “Phương Tiểu Bình, chị vơ vét tài sản đấy à.”
Mặt của Phương Tiểu Bình lập tức đỏ bừng, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Tiểu Hoa, là em làm sai trước, làm sai thì phải trả giá lớn, huống chi tám tệ này với em mà nói cũng không phải là việc khó. Anh trai em không phải thăng làm đại đội trưởng sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Tiểu Hoa lại cảm thấy cô thấy được vẻ cầu xin trong mắt của Phương Tiểu Bình.
Trương Văn Thụy nghe vậy cau mày, thấy Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh, không khỏi lên tiếng hỏi: “Bạn học Hứa, Phương Tiểu Bình nói em ấy có biên lai, nếu em cũng có thể lấy ra nhân chứng hoặc là vật chứng, cho dù em ấy có biên lai, cũng không thể nói rõ cái gì, em biết chưa?”
Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Em biết, nhưng cục xà bông thơm này là hai năm trước anh em gửi cho em, em không có biên lai.” Cô vừa nói vừa nhìn phản ứng của Phương Tiểu Bình, thấy chị ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp nói: “Nhưng mà chuyện này không thể nói em không thể chứng minh sự trong sạch của mình.”
Thôi Mẫn vội vàng nói: “Lý Kiều Kiều cũng không thể làm chứng cho cô, ai cũng biết hai người là người cùng thôn, bình thường cô ta che chở cho cô nhất...”
Hứa Tiểu Hoa cắt ngang cô ta nói: “Không phải Lý Kiều Kiều.”
Nói xong, cô cúi đầu cầm ra một bức thư từ trong túi áo bông của mình, đưa cho chủ nhiệm lớp: “Đây là bức thư hai năm trước anh trai viết cho em, phía trên viết rõ ràng, anh ấy dùng phiếu công nghiệp quân đội, mua cho em một cục xà bông thơm thương hiệu hải đăng của Tân Thành.”
Dừng một chút, cô nhìn Phương Tiểu Bình nói: “Giáo viên Trương, Phương Tiểu Bình cố ý bêu xấu vơ vét tài sản của em, em hy vọng trường học có thể làm ra xử phạt tương ứng với chị ta. "
Trương Văn Thụy kinh ngạc, hỏi dò: “Vậy ý của em là?”
“Em muốn Tiểu Hoa đền em là được, xà bông thơm này cần phiếu công nghiệp, không dễ mua, em ấy có thể để bồi thường cho em, nếu như Tiểu Hoa đồng ý, chúng ta sẽ âm thầm giải quyết.” Phương Tiểu Bình lấy can đảm nói một hơi, ngực không khỏi đập thình thịch.
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, hỏi ý kiến của cô.
Hứa Tiểu Hoa hờ hững hỏi: “Tôi giả thiết, cục xà bông thơm thật sự do tôi trộm của chị, vậy chị bằng lòng giảm bao nhiêu cho tôi? Hai tệ? Bốn tệ? Hay là bao nhiêu, hôm nay giáo viên Trương ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng, ra khỏi căn phòng làm việc này, cũng không cần cãi vã nữa, chị nói xem có đúng không?”
“Giả thiết cái gì, cô chột dạ, chính là cô trộm!” Thôi Mẫn gần như nắm bắt tất cả cơ hội có thể chứng minh Hứa Tiểu Hoa là kẻ trộm.
Hứa Tiểu Hoa không để ý tới cô a, lẳng lặng nhìn Phương Tiểu Bình.
Phương Tiểu Bình vốn dĩ muốn âm thầm nói với Tiểu Hoa, không ngờ cô lại hỏi ngay trước mặt thầy, do dự, vẫn nói ra con số suy tính rất lâu trong lòng: “Tám tệ!”
“Ôi” Đừng nói là Hứa Tiểu Hoa, Thôi Mẫn đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tám tệ, bây giờ một người học nghề trong thành phố, làm việc mệt chết, một tháng cũng chỉ mười sáu mười bảy tệ, đừng nói công điểm trong thôn mới được hai ba hào. Tám tê này, trị giá bằng một người lao động khỏe mạnh làm một tháng đấy!
Hứa Tiểu Hoa đâm phá chị ta nói: “Phương Tiểu Bình, chị vơ vét tài sản đấy à.”
Mặt của Phương Tiểu Bình lập tức đỏ bừng, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Tiểu Hoa, là em làm sai trước, làm sai thì phải trả giá lớn, huống chi tám tệ này với em mà nói cũng không phải là việc khó. Anh trai em không phải thăng làm đại đội trưởng sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Tiểu Hoa lại cảm thấy cô thấy được vẻ cầu xin trong mắt của Phương Tiểu Bình.
Trương Văn Thụy nghe vậy cau mày, thấy Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh, không khỏi lên tiếng hỏi: “Bạn học Hứa, Phương Tiểu Bình nói em ấy có biên lai, nếu em cũng có thể lấy ra nhân chứng hoặc là vật chứng, cho dù em ấy có biên lai, cũng không thể nói rõ cái gì, em biết chưa?”
Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Em biết, nhưng cục xà bông thơm này là hai năm trước anh em gửi cho em, em không có biên lai.” Cô vừa nói vừa nhìn phản ứng của Phương Tiểu Bình, thấy chị ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp nói: “Nhưng mà chuyện này không thể nói em không thể chứng minh sự trong sạch của mình.”
Thôi Mẫn vội vàng nói: “Lý Kiều Kiều cũng không thể làm chứng cho cô, ai cũng biết hai người là người cùng thôn, bình thường cô ta che chở cho cô nhất...”
Hứa Tiểu Hoa cắt ngang cô ta nói: “Không phải Lý Kiều Kiều.”
Nói xong, cô cúi đầu cầm ra một bức thư từ trong túi áo bông của mình, đưa cho chủ nhiệm lớp: “Đây là bức thư hai năm trước anh trai viết cho em, phía trên viết rõ ràng, anh ấy dùng phiếu công nghiệp quân đội, mua cho em một cục xà bông thơm thương hiệu hải đăng của Tân Thành.”
Dừng một chút, cô nhìn Phương Tiểu Bình nói: “Giáo viên Trương, Phương Tiểu Bình cố ý bêu xấu vơ vét tài sản của em, em hy vọng trường học có thể làm ra xử phạt tương ứng với chị ta. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.