Chương 29: Hận Ý Không Thể Tiêu Tan 1
Tam Dương Thái Lai
21/11/2022
Từ sau khi Mạt Mạt mua được vải đem về, chỉ dùng thời gian một ngày là đã cắt may xong quần áo. Trong nhà không có máy may, cô mang tới nhà cô bạn Triệu Tuệ để làm.
Hai đứa song sinh, Liên Thanh Nhân thì thích bộ quân trang, Liên Thanh Nghĩa thì thích có quần áo mới, Mạt Mạt cố ý để thừa ra một ít vải ở mép trong quần áo, nếu như bị chật thì có thể tháo ra rồi may lại là được rồi.
Quần áo của ba đứa em không dùng hết toàn bộ vải, còn thừa lại một ít vải dệt, Mạt Mạt lại làm thêm mấy cái quần trong cho ba đứa em.
Điền Tinh không cho Mạt Mạt may quần áo mới cho bà. Là mẹ, bà càng muốn cô con gái mình được mặc áo mới hơn. Ngoài miệng thì Mạt Mạt đáp ứng, nhưng vẫn lén lút làm, định đến năm mới thì lấy ra cho mẹ bất ngờ một phen.
Mạt Mạt làm quần áo xong, còn năm ngày nữa là đến Tết, thời gian còn lại cô đều dành để đan áo len.
Liên Quốc Trung đến ngày 28 tháng chạp mới được nghỉ, trở về nhà thấy trong nhà có thêm chiếc xe đạp, lần đầu tiên mở miệng khen cặp song sinh, nhưng mà chỉ khen mấy lời vậy thôi, còn chẳng đưa lại cho hai đứa song sinh kia một phân tiền nào.
Trái lại, Liên Quốc Trung lại đưa tiền cho Mạt Mạt, tuy rằng không phải là toàn bộ, chỉ cho một nửa thôi, nhưng vậy cũng đủ khiến cho cặp song sinh kia hâm mộ vô cùng.
Hai đứa song sinh kia không dám kháng nghị, buổi tối nằm ăn vạ trong phòng Mạt Mạt không chịu đi. Cho dù Mạt Mạt buồn ngủ cũng không cho cô ngủ, cứ kèo nhèo liên tục, rằng mấy đứa bạn của hai đứa lúc nào trong tay cũng có mấy hào, còn hai đứa thì luôn rỗng túi, ngại ngùng không dám đi ra ngoài.
Mạt Mạt biết mấy thằng nhóc này cứ cách mấy ngày lại đi sân băng trượt băng. Thuê giày trượt băng thì phải cần tiền, hai đứa song sinh này đã dùng hết tiền mua xe đạp, không còn xu nào hết, đã mấy ngày rồi không được đi ra ngoài rồi nên chịu không nổi.
Đồng hồ đeo tay của Mạt Mạt đã bị cha lấy lại, tuy rằng không có đồng hồ để xem thời gian nhưng cũng đoán lúc này đã chín giờ rồi. Cô buồn ngủ đến díp cả mắt, nhưng hai thằng nhóc này không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Vậy nên cô đành rút ra hai tờ năm hào đưa cho hai đứa: “Chỉ được chừng này thôi.”
Liên Thanh Nghĩa còn đang muốn cò kè mặc cả, Mạt Mạt đã chặn trước: “Nếu còn không đi, đến năm hào này cũng không có nữa đâu.”
Liên Thanh Nhân lôi kéo Liên Thanh Nghĩa: “Chị ơi, bọn em đi đây.”
Mạt Mạt cạn lời, không hiểu sao cô có cảm giác thằng ba là người ngụy trang giỏi nhất, không phải là đen tự nhiên mà là đen thật.
Liên Thanh Nghĩa tuy rằng khôn khéo, nhưng vẫn có thể bị người khác nhìn ra được. Còn Liên Thanh Nhân thì lại không giống như vậy, mỗi lần có chuyện gì đều là Liên Thanh Nghĩa xông lên trước, thằng ba không cần phải động khẩu, chờ đến khi Liên Thanh Nghĩa đạt được mục đích lại tiến lên lôi Liên Thanh Nghĩa đi, vẫn là một ông anh tốt, ra vẻ là người hiền lành.
Mạt Mạt cảm giác như mình đã dò được tới tận chân tướng, chuyện lần trước tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, thằng nhóc này giấu diếm cũng đủ sâu.
Trước mắt thấy tết sắp đến, lại mua được xe đạp, Liên Quốc Trung mới nổi tâm tư muốn về quê ăn tết.
Lúc trước khi vừa mới xuất ngũ, phải trả tiền nhà, tiền dưỡng lão, nuôi con, cuộc sống trôi qua vô cùng chật vật, làm gì còn tâm tư ăn tết gì nữa.
Đến sau này lại là ba năm đói kém liên tục, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được lương thực. Đến mấy ngày tết cha mẹ lại gọi điện bảo cả nhà bọn họ cũng không cần trở về, sợ bọn họ ăn bớt đi một phần lương thực trong nhà.
Đến tết âm lịch năm 1964, ông ấy bận rộn với công việc vận chuyển thép, không có thời gian về nhà ăn tết. Bây giờ con trai cả đã có công việc ổn định lương cao, trong nhà bắt đầu có của ăn của để, cuộc sống không còn quá chật vật như trước nữa. Người sống cần nở mày nở mặt, ông ấy muốn cha mẹ mình nhìn thấy, Liên Quốc Trung không cần dựa vào người nào mà cũng có thể có cuộc sống không tệ.
Đến nửa đêm Liên Quốc Trung bàn bạc chuyện này với vợ mình, ai ngờ Điền Tình lại phản đối kịch liệt: “Nếu như anh muốn nở mày nở mặt thì tự đi mà làm, dù sao em cũng sẽ không về đâu. Chuyện nhà cũ làm trước đây, em sẽ không quên, cũng không trở về.”
Trước mặt vợ nhà mình, Liên Quốc Trung cũng không thể quá cứng rắn ép buộc được, rốt cuộc thì cũng là ông ấy nợ bà ấy quá nhiều, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng: “Anh cũng biết mấy năm nay em phải chịu khổ sở rồi, cũng chính vì như vậy nên chúng ta mới càng nên trở về, để cho cha mẹ ở nhà nhìn thấy cuộc sống của chúng ta cũng không thua kém ai cả.”
Điền Tình lập tức ngồi dậy, kéo một cái chăn khác, xoay người muốn bước xuống giường. Liên Quốc Trung vừa thấy như vậy, nếu để mấy đứa con thấy được cảnh này thì ông ấy làm sao còn mặt mũi nào làm cha cho được nữa, vội vàng ngăn cản: “Chúng ta có chuyện gì thì cứ bàn bạc lại cái đã.”
Hai đứa song sinh, Liên Thanh Nhân thì thích bộ quân trang, Liên Thanh Nghĩa thì thích có quần áo mới, Mạt Mạt cố ý để thừa ra một ít vải ở mép trong quần áo, nếu như bị chật thì có thể tháo ra rồi may lại là được rồi.
Quần áo của ba đứa em không dùng hết toàn bộ vải, còn thừa lại một ít vải dệt, Mạt Mạt lại làm thêm mấy cái quần trong cho ba đứa em.
Điền Tinh không cho Mạt Mạt may quần áo mới cho bà. Là mẹ, bà càng muốn cô con gái mình được mặc áo mới hơn. Ngoài miệng thì Mạt Mạt đáp ứng, nhưng vẫn lén lút làm, định đến năm mới thì lấy ra cho mẹ bất ngờ một phen.
Mạt Mạt làm quần áo xong, còn năm ngày nữa là đến Tết, thời gian còn lại cô đều dành để đan áo len.
Liên Quốc Trung đến ngày 28 tháng chạp mới được nghỉ, trở về nhà thấy trong nhà có thêm chiếc xe đạp, lần đầu tiên mở miệng khen cặp song sinh, nhưng mà chỉ khen mấy lời vậy thôi, còn chẳng đưa lại cho hai đứa song sinh kia một phân tiền nào.
Trái lại, Liên Quốc Trung lại đưa tiền cho Mạt Mạt, tuy rằng không phải là toàn bộ, chỉ cho một nửa thôi, nhưng vậy cũng đủ khiến cho cặp song sinh kia hâm mộ vô cùng.
Hai đứa song sinh kia không dám kháng nghị, buổi tối nằm ăn vạ trong phòng Mạt Mạt không chịu đi. Cho dù Mạt Mạt buồn ngủ cũng không cho cô ngủ, cứ kèo nhèo liên tục, rằng mấy đứa bạn của hai đứa lúc nào trong tay cũng có mấy hào, còn hai đứa thì luôn rỗng túi, ngại ngùng không dám đi ra ngoài.
Mạt Mạt biết mấy thằng nhóc này cứ cách mấy ngày lại đi sân băng trượt băng. Thuê giày trượt băng thì phải cần tiền, hai đứa song sinh này đã dùng hết tiền mua xe đạp, không còn xu nào hết, đã mấy ngày rồi không được đi ra ngoài rồi nên chịu không nổi.
Đồng hồ đeo tay của Mạt Mạt đã bị cha lấy lại, tuy rằng không có đồng hồ để xem thời gian nhưng cũng đoán lúc này đã chín giờ rồi. Cô buồn ngủ đến díp cả mắt, nhưng hai thằng nhóc này không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Vậy nên cô đành rút ra hai tờ năm hào đưa cho hai đứa: “Chỉ được chừng này thôi.”
Liên Thanh Nghĩa còn đang muốn cò kè mặc cả, Mạt Mạt đã chặn trước: “Nếu còn không đi, đến năm hào này cũng không có nữa đâu.”
Liên Thanh Nhân lôi kéo Liên Thanh Nghĩa: “Chị ơi, bọn em đi đây.”
Mạt Mạt cạn lời, không hiểu sao cô có cảm giác thằng ba là người ngụy trang giỏi nhất, không phải là đen tự nhiên mà là đen thật.
Liên Thanh Nghĩa tuy rằng khôn khéo, nhưng vẫn có thể bị người khác nhìn ra được. Còn Liên Thanh Nhân thì lại không giống như vậy, mỗi lần có chuyện gì đều là Liên Thanh Nghĩa xông lên trước, thằng ba không cần phải động khẩu, chờ đến khi Liên Thanh Nghĩa đạt được mục đích lại tiến lên lôi Liên Thanh Nghĩa đi, vẫn là một ông anh tốt, ra vẻ là người hiền lành.
Mạt Mạt cảm giác như mình đã dò được tới tận chân tướng, chuyện lần trước tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, thằng nhóc này giấu diếm cũng đủ sâu.
Trước mắt thấy tết sắp đến, lại mua được xe đạp, Liên Quốc Trung mới nổi tâm tư muốn về quê ăn tết.
Lúc trước khi vừa mới xuất ngũ, phải trả tiền nhà, tiền dưỡng lão, nuôi con, cuộc sống trôi qua vô cùng chật vật, làm gì còn tâm tư ăn tết gì nữa.
Đến sau này lại là ba năm đói kém liên tục, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được lương thực. Đến mấy ngày tết cha mẹ lại gọi điện bảo cả nhà bọn họ cũng không cần trở về, sợ bọn họ ăn bớt đi một phần lương thực trong nhà.
Đến tết âm lịch năm 1964, ông ấy bận rộn với công việc vận chuyển thép, không có thời gian về nhà ăn tết. Bây giờ con trai cả đã có công việc ổn định lương cao, trong nhà bắt đầu có của ăn của để, cuộc sống không còn quá chật vật như trước nữa. Người sống cần nở mày nở mặt, ông ấy muốn cha mẹ mình nhìn thấy, Liên Quốc Trung không cần dựa vào người nào mà cũng có thể có cuộc sống không tệ.
Đến nửa đêm Liên Quốc Trung bàn bạc chuyện này với vợ mình, ai ngờ Điền Tình lại phản đối kịch liệt: “Nếu như anh muốn nở mày nở mặt thì tự đi mà làm, dù sao em cũng sẽ không về đâu. Chuyện nhà cũ làm trước đây, em sẽ không quên, cũng không trở về.”
Trước mặt vợ nhà mình, Liên Quốc Trung cũng không thể quá cứng rắn ép buộc được, rốt cuộc thì cũng là ông ấy nợ bà ấy quá nhiều, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng: “Anh cũng biết mấy năm nay em phải chịu khổ sở rồi, cũng chính vì như vậy nên chúng ta mới càng nên trở về, để cho cha mẹ ở nhà nhìn thấy cuộc sống của chúng ta cũng không thua kém ai cả.”
Điền Tình lập tức ngồi dậy, kéo một cái chăn khác, xoay người muốn bước xuống giường. Liên Quốc Trung vừa thấy như vậy, nếu để mấy đứa con thấy được cảnh này thì ông ấy làm sao còn mặt mũi nào làm cha cho được nữa, vội vàng ngăn cản: “Chúng ta có chuyện gì thì cứ bàn bạc lại cái đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.