Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi
Chương 9: Bị Chết Quá Nhanh 1
Chủ Bất Kiến Lâm An
19/06/2022
Lúc trước Hứa Nặc không biết lương thực của Hứa Ái Quốc đến từ đâu, bây giờ sau khi cô có ký ức hai đời trước liền dễ dàng có thể đoán được.
Hoặc là ông thừa dịp lúc chạy xe cùng người khác đổi với nhau, hoặc là ông ấy có bàn tay vàng.
Hứa Ái Quốc nhất định có bàn tay vàng, điều này Hứa Nặc có thể đảm bảo. Bằng không quần áo lông xù liền thân của cô và anh trai đến từ đâu? Đây chính là kiểu dáng trẻ con dễ thương kinh điển của đời sau. Cũng chính là cha cô mượn nghề nghiệp này làm cái cớ tốt, thường xuyên phải đi đây đi đó, bằng không quần áo này chắc là không lấy ra được.
Nghĩ tới đây Hứa Nặc lại kéo lỗ tai thỏ lông xù, nhìn anh trai ở bên cạnh cũng mặc quần áo con bò sữa lông xù liền thân, rơi vào trầm tư.
Ngón tay vàng của cha cô rốt cuộc là Pinduoduo hay là Etao* đây?
*Là hai APP mua sắm online của TQ.
***
Sau khi Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết rời đi, trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Hiện tại trong nhà chỉ có ba người Tống Úc Hòa mang theo Hứa Nặc và Hứa Thừa, bình thường ba bà cháu cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, mùa đông tuyết rơi xuống cũng không cần đi làm, Tống Úc Hòa ở trên giường đất làm quần áo mới cho Hứa Thừa và Hứa Nặc.
Hứa Nặc và Hứa Thừa là cặp song sinh, là cặp song sinh thứ hai ở đại đội Thanh Miêu, cặp thứ nhất là Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang. Hai anh em sau khi sinh ra cũng chưa từng chịu khổ quá nhiều, trước khi cai sữa được Đường Tuyết và ông ngoại Đường, bà ngoại Đường cưng chiều, sau khi cai sữa đưa về trong đội, Tống Úc Hòa đối với bọn họ cũng là trăm nghìn sự cưng chiều. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bọn họ là hai đứa cháu duy nhất nuôi dưỡng bên ở cạnh Tống Úc Hòa, đều nói cách nhau hai thế hệ thì thường thân nhau hơn, Tống Úc Hòa đối với hai anh em các cô dĩ nhiên là vô cùng tốt.
Lúc trước khi mùa màng không tốt, Hứa Ái Quốc đều có thể lấy về lương thực loại tốt cho hai người họ ăn, lúc người khác đói mặt mày xanh xao, hai anh em các cô còn có thể đảm bảo dinh dưỡng bình thường, vậy cũng là cực kỳ may mắn và trong nhà cũng ráng chăm sóc.
Phải biết rằng Hứa Đái Đệ và Hứa Chiêu Đệ của phòng lớn nhà họ Hứa thật sự không có đãi ngộ tốt như Hứa Nặc, có lẽ cũng chính là bởi vì Hứa Chiêu Đệ này vô cùng không thích Hứa Nặc, cũng bởi vì như vậy mới tàn nhẫn với Hứa Nặc, muốn mạng của cô.
Cũng là con gái nhà họ Hứa, cô dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi?
Hứa Nặc nghĩ đến cũng may Hứa Chiêu Đệ không nói lời này ra trước mặt mình, bằng không mình cho dù là nói nhịu cũng phải nói cho cô ta biết cô dựa vào cái gì, dựa vào cha cô có tiền đồ, không chịu thua kém, có thể kiếm được khẩu phần lương thực cho vợ con và mẹ của mình, Hứa Chiêu Đệ muốn trách thì trách Hứa Kiến Quốc không có bản lĩnh, không có bản lĩnh thì vẫn chỉ có thể nhìn mà thèm đồ đạc của người khác thôi.
Hừ, đúng là không xấu hổ.
Ở trong lòng Hứa Nặc nói lời này một lần, há miệng muốn luyện một chút, nhưng há miệng lại nói nhịu.
Ôi ~, đầu lưỡi này sao lại ngốc như vậy chứ.
"Nặc Nặc nghĩ gì thế?" Tống Úc Hòa đang may quần áo nghe được tiếng thở dài của Hứa Nặc thì buồn cười hỏi cô: "Có phải muốn cùng với Tiểu Thừa ra ngoài chơi không? Tuyết lớn như vậy các con cũng không thể đi ra ngoài, nếu bị cảm lại chịu tội.”
Nói xong, Tống Úc Hòa đứng lên, cầm cho Hứa Nặc một miếng kẹo: "Nặc Nặc ăn kẹo đi, nếu không ngủ cùng Tiểu Thừa cũng được.”
Hứa Nặc nhìn Hứa Thừa chân tay duỗi thẳng nằm ngửa, đang ngủ trên giường đất, nghĩ đến bát nước cậu bé lén lút uống bát nước tinh hạch tăng thêm Sức Mạnh và thuốc phụ trợ kích phát dị năng, không nhịn được giật giật khóe miệng. Đó là thứ cô chuẩn bị cho mình, không nghĩ đến mình bị Tống Úc Hòa xốc lên mang giày đã bị anh trai ừng ực ừng ực uống hết. Cũng may là thứ này không có tác dụng phụ gì, bằng không cô nhất định phải xông tới móc cổ họng của Hứa Thừa để cậu bé nôn ra.
"Không ăn ——" Hứa Nặc lắc đầu, đẩy miếng kẹo kia trở về trả lại cho Tống Úc Hòa để bà cất đi. Nếu kẹo này không cất đi, đợi lát nữa anh trai tỉnh lại cậu bé lại nhất định sẽ ăn.
Ăn nhiều kẹo sẽ hỏng răng.
**
Hứa Nặc lại nhìn Tống Úc Hòa một hồi, không bao lâu liền có chút ngồi không yên. Cô giật giật cái mông nhỏ, rất nhanh dưới sự giúp đỡ của Tống Úc Hòa, cởi quần áo đắp chăn nằm bên cạnh anh trai.
Ngủ là không thể ngủ, cô muốn đi xem trang viên của mình.
Bởi vì trẻ con cảm thấy năng lực tự kiềm chế kém hơn, cô cũng không phải mỗi một lần cây trồng trong trang viên sau khi trưởng thành đều có thể đi trong trang viên thu hoạch trước tiên được, mà là phải rảnh rỗi mới có thể đi vào.
Hoặc là ông thừa dịp lúc chạy xe cùng người khác đổi với nhau, hoặc là ông ấy có bàn tay vàng.
Hứa Ái Quốc nhất định có bàn tay vàng, điều này Hứa Nặc có thể đảm bảo. Bằng không quần áo lông xù liền thân của cô và anh trai đến từ đâu? Đây chính là kiểu dáng trẻ con dễ thương kinh điển của đời sau. Cũng chính là cha cô mượn nghề nghiệp này làm cái cớ tốt, thường xuyên phải đi đây đi đó, bằng không quần áo này chắc là không lấy ra được.
Nghĩ tới đây Hứa Nặc lại kéo lỗ tai thỏ lông xù, nhìn anh trai ở bên cạnh cũng mặc quần áo con bò sữa lông xù liền thân, rơi vào trầm tư.
Ngón tay vàng của cha cô rốt cuộc là Pinduoduo hay là Etao* đây?
*Là hai APP mua sắm online của TQ.
***
Sau khi Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết rời đi, trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Hiện tại trong nhà chỉ có ba người Tống Úc Hòa mang theo Hứa Nặc và Hứa Thừa, bình thường ba bà cháu cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, mùa đông tuyết rơi xuống cũng không cần đi làm, Tống Úc Hòa ở trên giường đất làm quần áo mới cho Hứa Thừa và Hứa Nặc.
Hứa Nặc và Hứa Thừa là cặp song sinh, là cặp song sinh thứ hai ở đại đội Thanh Miêu, cặp thứ nhất là Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang. Hai anh em sau khi sinh ra cũng chưa từng chịu khổ quá nhiều, trước khi cai sữa được Đường Tuyết và ông ngoại Đường, bà ngoại Đường cưng chiều, sau khi cai sữa đưa về trong đội, Tống Úc Hòa đối với bọn họ cũng là trăm nghìn sự cưng chiều. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bọn họ là hai đứa cháu duy nhất nuôi dưỡng bên ở cạnh Tống Úc Hòa, đều nói cách nhau hai thế hệ thì thường thân nhau hơn, Tống Úc Hòa đối với hai anh em các cô dĩ nhiên là vô cùng tốt.
Lúc trước khi mùa màng không tốt, Hứa Ái Quốc đều có thể lấy về lương thực loại tốt cho hai người họ ăn, lúc người khác đói mặt mày xanh xao, hai anh em các cô còn có thể đảm bảo dinh dưỡng bình thường, vậy cũng là cực kỳ may mắn và trong nhà cũng ráng chăm sóc.
Phải biết rằng Hứa Đái Đệ và Hứa Chiêu Đệ của phòng lớn nhà họ Hứa thật sự không có đãi ngộ tốt như Hứa Nặc, có lẽ cũng chính là bởi vì Hứa Chiêu Đệ này vô cùng không thích Hứa Nặc, cũng bởi vì như vậy mới tàn nhẫn với Hứa Nặc, muốn mạng của cô.
Cũng là con gái nhà họ Hứa, cô dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi?
Hứa Nặc nghĩ đến cũng may Hứa Chiêu Đệ không nói lời này ra trước mặt mình, bằng không mình cho dù là nói nhịu cũng phải nói cho cô ta biết cô dựa vào cái gì, dựa vào cha cô có tiền đồ, không chịu thua kém, có thể kiếm được khẩu phần lương thực cho vợ con và mẹ của mình, Hứa Chiêu Đệ muốn trách thì trách Hứa Kiến Quốc không có bản lĩnh, không có bản lĩnh thì vẫn chỉ có thể nhìn mà thèm đồ đạc của người khác thôi.
Hừ, đúng là không xấu hổ.
Ở trong lòng Hứa Nặc nói lời này một lần, há miệng muốn luyện một chút, nhưng há miệng lại nói nhịu.
Ôi ~, đầu lưỡi này sao lại ngốc như vậy chứ.
"Nặc Nặc nghĩ gì thế?" Tống Úc Hòa đang may quần áo nghe được tiếng thở dài của Hứa Nặc thì buồn cười hỏi cô: "Có phải muốn cùng với Tiểu Thừa ra ngoài chơi không? Tuyết lớn như vậy các con cũng không thể đi ra ngoài, nếu bị cảm lại chịu tội.”
Nói xong, Tống Úc Hòa đứng lên, cầm cho Hứa Nặc một miếng kẹo: "Nặc Nặc ăn kẹo đi, nếu không ngủ cùng Tiểu Thừa cũng được.”
Hứa Nặc nhìn Hứa Thừa chân tay duỗi thẳng nằm ngửa, đang ngủ trên giường đất, nghĩ đến bát nước cậu bé lén lút uống bát nước tinh hạch tăng thêm Sức Mạnh và thuốc phụ trợ kích phát dị năng, không nhịn được giật giật khóe miệng. Đó là thứ cô chuẩn bị cho mình, không nghĩ đến mình bị Tống Úc Hòa xốc lên mang giày đã bị anh trai ừng ực ừng ực uống hết. Cũng may là thứ này không có tác dụng phụ gì, bằng không cô nhất định phải xông tới móc cổ họng của Hứa Thừa để cậu bé nôn ra.
"Không ăn ——" Hứa Nặc lắc đầu, đẩy miếng kẹo kia trở về trả lại cho Tống Úc Hòa để bà cất đi. Nếu kẹo này không cất đi, đợi lát nữa anh trai tỉnh lại cậu bé lại nhất định sẽ ăn.
Ăn nhiều kẹo sẽ hỏng răng.
**
Hứa Nặc lại nhìn Tống Úc Hòa một hồi, không bao lâu liền có chút ngồi không yên. Cô giật giật cái mông nhỏ, rất nhanh dưới sự giúp đỡ của Tống Úc Hòa, cởi quần áo đắp chăn nằm bên cạnh anh trai.
Ngủ là không thể ngủ, cô muốn đi xem trang viên của mình.
Bởi vì trẻ con cảm thấy năng lực tự kiềm chế kém hơn, cô cũng không phải mỗi một lần cây trồng trong trang viên sau khi trưởng thành đều có thể đi trong trang viên thu hoạch trước tiên được, mà là phải rảnh rỗi mới có thể đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.