Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi
Chương 2: Cơ Duyên Xảo Hợp 2
Chủ Bất Kiến Lâm An
17/06/2022
Tống Úc Hòa đối với đứa con riêng Hứa Kiến Quốc ghê tởm muốn chết, tuy rằng bản thân vì cây nhân sâm trăm năm mới gả đến đây, nhưng sau khi bà gả vào đây, tự hỏi không làm gì có lỗi với nhà họ Hứa, đối xử với con riêng Hứa Kiến Quốc và Đồng Tử Viễn bình đẳng như nhau, cũng không nói vì Hứa Kiến Quốc không phải con ruột của mình nên khắt khe với ông ta, Tống Úc Hòa cũng không yêu cầu Hứa Kiến Quốc đối với bản thân mang ơn đội nghĩa, nhưng năm đó khi bà mang thai Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang, Hứa Kiến Quốc tuổi còn nhỏ mà dám đẩy bà, lần đó lòng bà thật sự rét lạnh, đối với Hứa Kiến Quốc không còn thiện cảm.
Ba không phải loại tốt gì thì con gái cũng không phải thứ tốt lành, mới 6 tuổi dám đẩy em họ mình, trưởng thành nói không chừng cũng là ngồi trong tù.
***
Giấc ngủ của Hứa Nặc vô cùng bất an, trong mơ lúc là dời non lấp biển, vùi mình trong nước, từng mảng nước lớn chôn vùi cơ thể, bản thân ngâm ở trong nước, cả miệng sặc nước. Cô nói không ra lời, càng giãy giụa áo bông hút nước càng trở nên nặng, cô cũng càng chìm xuống. Cuối cùng một chút sức lực cô cũng không có, mắt cũng dần dần không nhìn thấy gì.
Lúc sau lại là tòa nhà cao tầng xây bằng bê tông cốt thép, kính vỡ, thịt thối rơi lả tả cùng máu tươi, phóng mắt nhìn thấy mặt đất ngổn ngang. Rất nhanh, một tòa lại một tòa ẩn núp được thành lập lên, người sống sót trong nhóm ra ngoài săn giết xác sống, sau đó mang theo chiến lợi phẩm của mình chạy về nơi trú ẩn trước khi trời tối.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nặc mở mắt. Bởi vì thời gian dài mê man và sốt cao khiến đầu óc cô lơ mơ, cô nằm trên giường đất không muốn nhúc nhích, đôi mắt lại nhạy cảm phát hiện lúc này bản thân đã thay đổi chỗ ở.
Trước khi cô tỉnh, phòng là được xây bằng gạch, bùn trong đó hơi không chú ý cọ vào là có thể rớt xuống, hiện tại căn phòng này được sơn màu trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Nhìn thấy căn phòng màu trắng quen thuộc, Hứa Nặc biết cô đã trở lại nhà của mình.
Sau khi cha cô - Hứa Ái Quốc kết hôn với mẹ cô - Đường Tuyết, ông bà ngoại cô đã cho tiền xây một căn nhà mới ở đại đội Thanh Hà, để có thể cách xa nhà Hứa Kiến Quốc một chút. Tiếc là ông bà ngoại Đường nghĩ tốt, nhà mới thành của hồi môn của Đường Tuyết là không sai, đáng tiếc Hứa Ái Quốc cùng Đường Tuyết ngày thường đều phải đi làm, thời gian ở đại đội ngắn, cho nên ở lại cũng ít, chỉ khi nào Đường Tuyết và Hứa Ái Quốc trở về mới dẫn cô và Hứa Thừa trở về nhà mới ở.
Không nghĩ tới bây giờ cô đang ở nhà mới bên này.
Nói thật, Hứa Nặc thích nhà mới bên này, rộng rãi sáng sủa còn không cần thường xuyên nhìn thấy nhà bác cả.
“Nặc Nặc dậy rồi?”
“Mẹ.” Hứa Nặc nhìn Đường Tuyết thì nỗ lực cong cong khóe miệng: “Mẹ về rồi?”
Đường Tuyết sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Nặc: “Đúng vậy, mẹ về xem Nặc Nặc của chúng ta.”
Lúc này đôi mắt bà sưng đỏ, vừa nhìn là biết đã khóc sưng tấy khi thấy tình trạng của Hứa Nặc. Hứa Nặc duỗi tay sờ mặt Đường Tuyết, một câu “mẹ đừng khóc” còn chưa nói ra thì tay của cô đã bị Đường Tuyết nhét lại vào trong chăn.
“Bên ngoài lạnh lẽo, đừng duỗi tay ra.” Đường Tuyết còn chỉnh lại chăn cho Hứa Nặc, bọc cô kín mít, sau đó mới đứng dậy: “Mẹ đi lấy cơm cho Nặc Nặc, Nặc Nặc nằm trên giường đất đừng đá chăn có biết không?”
Hứa Nặc gật đầu, sau khi thấy Đường Tuyết đi ra ngoài mới duỗi tay sờ đầu mình.
Nắm tay còn hơi nóng, nhưng mà so với lần đầu khi bản thân tỉnh lại đã tốt nhiều. Hứa Nặc khẽ thở dài một cái, ngoan ngoãn nằm trong chăn chờ Đường Tuyết mang cơm đến.
Tuy rằng bây giờ cô có thể gọi mẹ, làm nũng với Đường Tuyết, nhưng dựa vào giấc mơ kia mà nói, đời trước bản thân chết còn lớn hơn so với Đường Tuyết. Nếu thật sự muốn tính thì cô đã sống ba đời rồi.
Kiếp thứ nhất cô là người giàu đời thứ ba, sau đó mạt thế đến, cô thức tỉnh dị năng hệ mộc, được gia tộc che chở bình yên sống thọ đến khi mạt thế kết thúc rồi chết tại nhà. Giới thượng lưu trước mạt thế đã được tổ chức lại sau mạt thế, tinh hạch trong tay đã không phải là tiền để lưu thông. Trung Quốc vẫn là dùng tiền giấy, vàng, đồ cổ, châu báu giá dù đắt cũng không có người bán, một đống lớn tinh hạch của Hứa Nặc cũng không nhiều nơi dụng võ lắm, vàng bạc đồ cổ gì đó so với tinh hạch hữu dụng hơn nhiều.
Vì thế sau khi cô trọng sinh, cô cất mấy trăm triệu vật dụng, để sau khi mạt thế trao đổi với người khác, ngược lại còn tích cóp một đống lớn vàng bạc đồ cổ châu báu chuẩn bị khi mạt thế chấm dứt tiếp tục làm người giàu đời thứ ba của mình. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, cô chuẩn bị kỹ càng sung túc như vậy, bản thân lại không sống sót đến khi mạt thế kết thúc.
Cô chết năm thứ ba mạt thế.
Sau đó chính là đời bây giờ, trước hôm nay cô vẫn luôn cho rằng bản thân là cô gái nhỏ, bởi vì cô bắt đầu sinh ra ký ức đời này, trừ ăn uống chơi đùa thì cái gì cũng không biết, nhưng không nghĩ đến một lần gặp nạn cô lại có thể nhớ đến cảnh ngộ hai đời trước.
Hóa ra cô lại là đứa trẻ giả.
Ba không phải loại tốt gì thì con gái cũng không phải thứ tốt lành, mới 6 tuổi dám đẩy em họ mình, trưởng thành nói không chừng cũng là ngồi trong tù.
***
Giấc ngủ của Hứa Nặc vô cùng bất an, trong mơ lúc là dời non lấp biển, vùi mình trong nước, từng mảng nước lớn chôn vùi cơ thể, bản thân ngâm ở trong nước, cả miệng sặc nước. Cô nói không ra lời, càng giãy giụa áo bông hút nước càng trở nên nặng, cô cũng càng chìm xuống. Cuối cùng một chút sức lực cô cũng không có, mắt cũng dần dần không nhìn thấy gì.
Lúc sau lại là tòa nhà cao tầng xây bằng bê tông cốt thép, kính vỡ, thịt thối rơi lả tả cùng máu tươi, phóng mắt nhìn thấy mặt đất ngổn ngang. Rất nhanh, một tòa lại một tòa ẩn núp được thành lập lên, người sống sót trong nhóm ra ngoài săn giết xác sống, sau đó mang theo chiến lợi phẩm của mình chạy về nơi trú ẩn trước khi trời tối.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nặc mở mắt. Bởi vì thời gian dài mê man và sốt cao khiến đầu óc cô lơ mơ, cô nằm trên giường đất không muốn nhúc nhích, đôi mắt lại nhạy cảm phát hiện lúc này bản thân đã thay đổi chỗ ở.
Trước khi cô tỉnh, phòng là được xây bằng gạch, bùn trong đó hơi không chú ý cọ vào là có thể rớt xuống, hiện tại căn phòng này được sơn màu trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Nhìn thấy căn phòng màu trắng quen thuộc, Hứa Nặc biết cô đã trở lại nhà của mình.
Sau khi cha cô - Hứa Ái Quốc kết hôn với mẹ cô - Đường Tuyết, ông bà ngoại cô đã cho tiền xây một căn nhà mới ở đại đội Thanh Hà, để có thể cách xa nhà Hứa Kiến Quốc một chút. Tiếc là ông bà ngoại Đường nghĩ tốt, nhà mới thành của hồi môn của Đường Tuyết là không sai, đáng tiếc Hứa Ái Quốc cùng Đường Tuyết ngày thường đều phải đi làm, thời gian ở đại đội ngắn, cho nên ở lại cũng ít, chỉ khi nào Đường Tuyết và Hứa Ái Quốc trở về mới dẫn cô và Hứa Thừa trở về nhà mới ở.
Không nghĩ tới bây giờ cô đang ở nhà mới bên này.
Nói thật, Hứa Nặc thích nhà mới bên này, rộng rãi sáng sủa còn không cần thường xuyên nhìn thấy nhà bác cả.
“Nặc Nặc dậy rồi?”
“Mẹ.” Hứa Nặc nhìn Đường Tuyết thì nỗ lực cong cong khóe miệng: “Mẹ về rồi?”
Đường Tuyết sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Nặc: “Đúng vậy, mẹ về xem Nặc Nặc của chúng ta.”
Lúc này đôi mắt bà sưng đỏ, vừa nhìn là biết đã khóc sưng tấy khi thấy tình trạng của Hứa Nặc. Hứa Nặc duỗi tay sờ mặt Đường Tuyết, một câu “mẹ đừng khóc” còn chưa nói ra thì tay của cô đã bị Đường Tuyết nhét lại vào trong chăn.
“Bên ngoài lạnh lẽo, đừng duỗi tay ra.” Đường Tuyết còn chỉnh lại chăn cho Hứa Nặc, bọc cô kín mít, sau đó mới đứng dậy: “Mẹ đi lấy cơm cho Nặc Nặc, Nặc Nặc nằm trên giường đất đừng đá chăn có biết không?”
Hứa Nặc gật đầu, sau khi thấy Đường Tuyết đi ra ngoài mới duỗi tay sờ đầu mình.
Nắm tay còn hơi nóng, nhưng mà so với lần đầu khi bản thân tỉnh lại đã tốt nhiều. Hứa Nặc khẽ thở dài một cái, ngoan ngoãn nằm trong chăn chờ Đường Tuyết mang cơm đến.
Tuy rằng bây giờ cô có thể gọi mẹ, làm nũng với Đường Tuyết, nhưng dựa vào giấc mơ kia mà nói, đời trước bản thân chết còn lớn hơn so với Đường Tuyết. Nếu thật sự muốn tính thì cô đã sống ba đời rồi.
Kiếp thứ nhất cô là người giàu đời thứ ba, sau đó mạt thế đến, cô thức tỉnh dị năng hệ mộc, được gia tộc che chở bình yên sống thọ đến khi mạt thế kết thúc rồi chết tại nhà. Giới thượng lưu trước mạt thế đã được tổ chức lại sau mạt thế, tinh hạch trong tay đã không phải là tiền để lưu thông. Trung Quốc vẫn là dùng tiền giấy, vàng, đồ cổ, châu báu giá dù đắt cũng không có người bán, một đống lớn tinh hạch của Hứa Nặc cũng không nhiều nơi dụng võ lắm, vàng bạc đồ cổ gì đó so với tinh hạch hữu dụng hơn nhiều.
Vì thế sau khi cô trọng sinh, cô cất mấy trăm triệu vật dụng, để sau khi mạt thế trao đổi với người khác, ngược lại còn tích cóp một đống lớn vàng bạc đồ cổ châu báu chuẩn bị khi mạt thế chấm dứt tiếp tục làm người giàu đời thứ ba của mình. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, cô chuẩn bị kỹ càng sung túc như vậy, bản thân lại không sống sót đến khi mạt thế kết thúc.
Cô chết năm thứ ba mạt thế.
Sau đó chính là đời bây giờ, trước hôm nay cô vẫn luôn cho rằng bản thân là cô gái nhỏ, bởi vì cô bắt đầu sinh ra ký ức đời này, trừ ăn uống chơi đùa thì cái gì cũng không biết, nhưng không nghĩ đến một lần gặp nạn cô lại có thể nhớ đến cảnh ngộ hai đời trước.
Hóa ra cô lại là đứa trẻ giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.