Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi
Chương 24: Đần Độn 3
Chủ Bất Kiến Lâm An
27/06/2022
Đến lúc hơn hai giờ chiều, Hứa Nặc và anh trai sẽ đến nhà cũ bên kia. Đường ngày tuyết rơi trơn trượt Hứa Nặc được mẹ cô ôm, anh trai được cha cô ôm, Tống Úc Hòa xách theo một cái giỏ tre nhỏ năm người đi về hướng nhà cũ.
Hứa Nặc và anh trai bị cha mẹ nhà mình quấn giống như bánh chưng, cô cảm thấy cho dù là hiện tại buông mình xuống cô cũng không đi được, tròn vo dễ dàng té ngã.
Đoàn người vừa ra khỏi cửa sân liền nhìn thấy một nhà ba người nhà họ Hàn cũng ra khỏi cửa.
Hứa Ái Quốc cười chào hỏi: "Mọi người cũng về ăn cơm tất niên à?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Hàn Vĩnh Cương lộ ra ý cười nhạt nhẽo, tuy rằng biến mất rất nhanh, nhưng Hứa Nặc cũng có thể cảm giác được ông ta có chút vui mừng. Đại khái là bởi vì gặp được cha cô, thực ra cô biết tình cảm cha cô với cha của nhân vật phản diện là từ bé, khỏi phải nói có tốt bao nhiêu.
Bởi vì nhà cũ nhà họ Hàn với nhà họ Hứa cùng một phương hướng cách không xa, cho nên đoàn người kết bạn cùng nhau đi. Lúc này Hàn Ngang cũng bị cha cậu ôm, thân thể nhỏ bé xoay qua nhìn Hứa Nặc và Hứa Thừa, Hứa Thừa cười với cậu giống như hai kẻ ngốc đầu thôn, trong miệng ríu rít nói chuyện với cậu, cứ như vậy còn không quên mang theo Hứa Nặc.
Hứa Nặc: "…"
Không nghĩ tới tình cảm của anh trai với nhân vật phản diện cũng tốt như vậy. Nhưng cũng đúng, rất nhiều người đều là cha mẹ thân thiết tình cảm, đời kế tiếp có quan hệ tốt tình cảm cũng sẽ không tệ, chứ đừng nói là anh trai với Hàn Ngang hai nhà này là hàng xóm tuổi lại gần bằng nhau.
Như vậy cũng rất tốt, bỏ qua một bên chuyện Hàn Ngang là nhân vật phản diện mà nói, thực ra cậu cũng là người đặc biệt có tiền đồ, là đại diện của người đẹp trai mạnh mẽ mà bi thảm. Hứa Nặc còn nhớ rõ tác giả đã từng miêu tả Hàn Ngang rằng cậu là cây chi dương và lan hồ điệp ở trong sa mạc, là cây liễu đỏ trong sa mạc Gobi. Nhưng dù cậu ngoan cường cũng không chống lại nổi hào quang của nam nữ chính, đến chết cũng khổ thay cho người ta.
Nghĩ tới đây Hứa Nặc liền thở dài. Nếu lúc trước mình không biết thì thôi, hiện tại biết mình xuyên qua đến một quyển sách, như vậy ngoại trừ muốn thay đổi vận mệnh chết sớm của mình ra, còn phải nghĩ cách thay đổi số phận bi thảm này của Hàn Ngang. Thực ra muốn thay đổi vận mệnh của Hàn Ngang hẳn là rất đơn giản, chỉ cần Hàn Ngang không bị bọn trẻ nhà họ Hàn cũ bên kia mang lên núi bỏ trên núi là được, bởi vì Hàn Ngang bị ức hiếp mới có thể là cầu trì thúc đẩy Hàn Vĩnh Cương chuyển nghề, chỉ cần Hàn Vĩnh Cương không phải vì Hàn Ngang mà chuyển nghề, nói không chừng cậu có thể thoát khỏi số phận hy sinh sớm chết, như thế số phận của Hàn Ngang cũng sẽ bởi vậy mà khác biệt.
Hứa Nặc gãi gãi cằm của mình, suy nghĩ bằng không sau này mỗi ngày mình đều đi theo cậu ấy? Nhưng như vậy hình như cũng không tiện lắm, hơn nữa chủ yếu nhất là Hàn Ngang phải tự mình trở nên mạnh mẽ mới được. Nhưng cậu và trẻ con nhà họ Hàn cũ bên kia chênh lệch tuổi tác quá lớn, sức lực gì đó thật sự không chiếm ưu thế, chờ một chút, sức lực?!
Đôi mắt Hứa Nặc sáng lên.
Muốn có sức lực lớn cô có cách, cô có rất nhiều tinh hạch. Ngay cả loại bia đỡ đạn mà cô và anh trai chỉ sống trong hồi ức cũng có thể thức tỉnh dị năng, kiểu nam phụ như Hàn Ngang này hẳn là cũng có thể, cậu ấy chính là nhân vật phản diện!
Thực ra Hứa Nặc cũng không phải rất muốn dùng tinh hạch của mình cho người khác, ít nhất trước khi mình có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói rất lưu loát, có thể mở miệng giải thích thì cô cũng không muốn cho, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp sao, nếu cô kéo dài không chừng sẽ bỏ qua thời kỳ mấu chốt. Hơn nữa ai bảo, ai bảo Hàn Ngang là đồng bọn tốt của anh trai, hơn nữa cô cũng muốn ôm đùi của nhân vật phản diện.
Hứa Nặc muốn ôm đùi cũng theo đó ngẩng đầu mỉm cười với nhân vật phản diện.
Hàn Ngang: "…"
Hình như em gái Nặc Nặc ngốc nghếch.
Hứa Nặc và anh trai bị cha mẹ nhà mình quấn giống như bánh chưng, cô cảm thấy cho dù là hiện tại buông mình xuống cô cũng không đi được, tròn vo dễ dàng té ngã.
Đoàn người vừa ra khỏi cửa sân liền nhìn thấy một nhà ba người nhà họ Hàn cũng ra khỏi cửa.
Hứa Ái Quốc cười chào hỏi: "Mọi người cũng về ăn cơm tất niên à?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Hàn Vĩnh Cương lộ ra ý cười nhạt nhẽo, tuy rằng biến mất rất nhanh, nhưng Hứa Nặc cũng có thể cảm giác được ông ta có chút vui mừng. Đại khái là bởi vì gặp được cha cô, thực ra cô biết tình cảm cha cô với cha của nhân vật phản diện là từ bé, khỏi phải nói có tốt bao nhiêu.
Bởi vì nhà cũ nhà họ Hàn với nhà họ Hứa cùng một phương hướng cách không xa, cho nên đoàn người kết bạn cùng nhau đi. Lúc này Hàn Ngang cũng bị cha cậu ôm, thân thể nhỏ bé xoay qua nhìn Hứa Nặc và Hứa Thừa, Hứa Thừa cười với cậu giống như hai kẻ ngốc đầu thôn, trong miệng ríu rít nói chuyện với cậu, cứ như vậy còn không quên mang theo Hứa Nặc.
Hứa Nặc: "…"
Không nghĩ tới tình cảm của anh trai với nhân vật phản diện cũng tốt như vậy. Nhưng cũng đúng, rất nhiều người đều là cha mẹ thân thiết tình cảm, đời kế tiếp có quan hệ tốt tình cảm cũng sẽ không tệ, chứ đừng nói là anh trai với Hàn Ngang hai nhà này là hàng xóm tuổi lại gần bằng nhau.
Như vậy cũng rất tốt, bỏ qua một bên chuyện Hàn Ngang là nhân vật phản diện mà nói, thực ra cậu cũng là người đặc biệt có tiền đồ, là đại diện của người đẹp trai mạnh mẽ mà bi thảm. Hứa Nặc còn nhớ rõ tác giả đã từng miêu tả Hàn Ngang rằng cậu là cây chi dương và lan hồ điệp ở trong sa mạc, là cây liễu đỏ trong sa mạc Gobi. Nhưng dù cậu ngoan cường cũng không chống lại nổi hào quang của nam nữ chính, đến chết cũng khổ thay cho người ta.
Nghĩ tới đây Hứa Nặc liền thở dài. Nếu lúc trước mình không biết thì thôi, hiện tại biết mình xuyên qua đến một quyển sách, như vậy ngoại trừ muốn thay đổi vận mệnh chết sớm của mình ra, còn phải nghĩ cách thay đổi số phận bi thảm này của Hàn Ngang. Thực ra muốn thay đổi vận mệnh của Hàn Ngang hẳn là rất đơn giản, chỉ cần Hàn Ngang không bị bọn trẻ nhà họ Hàn cũ bên kia mang lên núi bỏ trên núi là được, bởi vì Hàn Ngang bị ức hiếp mới có thể là cầu trì thúc đẩy Hàn Vĩnh Cương chuyển nghề, chỉ cần Hàn Vĩnh Cương không phải vì Hàn Ngang mà chuyển nghề, nói không chừng cậu có thể thoát khỏi số phận hy sinh sớm chết, như thế số phận của Hàn Ngang cũng sẽ bởi vậy mà khác biệt.
Hứa Nặc gãi gãi cằm của mình, suy nghĩ bằng không sau này mỗi ngày mình đều đi theo cậu ấy? Nhưng như vậy hình như cũng không tiện lắm, hơn nữa chủ yếu nhất là Hàn Ngang phải tự mình trở nên mạnh mẽ mới được. Nhưng cậu và trẻ con nhà họ Hàn cũ bên kia chênh lệch tuổi tác quá lớn, sức lực gì đó thật sự không chiếm ưu thế, chờ một chút, sức lực?!
Đôi mắt Hứa Nặc sáng lên.
Muốn có sức lực lớn cô có cách, cô có rất nhiều tinh hạch. Ngay cả loại bia đỡ đạn mà cô và anh trai chỉ sống trong hồi ức cũng có thể thức tỉnh dị năng, kiểu nam phụ như Hàn Ngang này hẳn là cũng có thể, cậu ấy chính là nhân vật phản diện!
Thực ra Hứa Nặc cũng không phải rất muốn dùng tinh hạch của mình cho người khác, ít nhất trước khi mình có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói rất lưu loát, có thể mở miệng giải thích thì cô cũng không muốn cho, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp sao, nếu cô kéo dài không chừng sẽ bỏ qua thời kỳ mấu chốt. Hơn nữa ai bảo, ai bảo Hàn Ngang là đồng bọn tốt của anh trai, hơn nữa cô cũng muốn ôm đùi của nhân vật phản diện.
Hứa Nặc muốn ôm đùi cũng theo đó ngẩng đầu mỉm cười với nhân vật phản diện.
Hàn Ngang: "…"
Hình như em gái Nặc Nặc ngốc nghếch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.