Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi
Chương 30: Đây Là Con Trai Đánh Sao? 1
Chủ Bất Kiến Lâm An
30/06/2022
Anh trai bị bỏng miệng không ăn được sủi cảo, khóc đến đau lòng tuyệt vọng. Hứa Nặc dùng nĩa nhỏ chọc lấy một cái, vừa nhìn cậu vừa ăn, không biết phải an ủi cậu bé xui xẻo này kiểu gì cho hợp lí.
“Đều là rồng phượng từ trong bụng mẹ mà ra, sao lại kém xa như vậy?” Tống Úc Hoà vừa xoa nước tương lên miệng anh trai, vừa không khỏi nghi ngờ chỉ số IQ của cậu bé.
Nghe đến đây, Hứa Nặc thu mình lại, ngượng ngùng không dám nói.
Không phải đâu, chỉ là cô có thêm ký ức của hai kiếp trước, cô đã là một đứa trẻ lớn, đã là một người trưởng thành rồi.
Nhưng đôi khi bị ảnh hưởng bởi năng lực não bộ của trẻ con, cô luôn vô thức làm những việc mà trẻ con thường làm, không trưởng thành chút nào!
Hứa Nặc “không trưởng thành” phiền muộn thở dài, đặt một cái sủi cảo khác vào bát.
Mmm, thơm quá.
**
Tới chạng vạng tối, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết từ thị trấn trở về.
Ông bà ngoại Đường có nhà và công việc ở thị trấn, hai người họ chỉ có một đứa con là Đường Tuyết, vì vậy lúc Đường Tuyết và Hứa Ái Quốc kết hôn đã đồng ý rằng đứa con đầu lòng của cả hai sẽ mang họ của Hứa Ái Quốc, còn đứa con thứ hai sẽ theo họ của Đường Tuyết, cũng coi như là truyền hương khói của nhà họ Đường.
Nhưng cho dù Hứa Nặc và anh trai không mang họ Đường, ông bà ngoại Đường vẫn đối xử rất tốt, có gì tốt đều nghĩ tới chúng, lần này cho dù Hứa Nặc cùng Hứa Thừa không tới được do thời tiết quá lạnh, họ vẫn chuẩn bị những túi lớn túi nhỏ cho Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết mang về.
Sau khi cả hai quay lại, Tống Úc Hoà đã dọn lên một bữa cơm nóng hổi, còn Hứa Nặc cùng anh trai của mình dắt tay nhau đến gần xem họ mang về những gì.
Hứa Ái Quốc nhấc cái túi lên cao để trêu chọc chúng như thể ông chưa lớn, rồi bị cậu con trai tức giận đập vào chân một cái, ông lập tức nhe răng kêu đau. Xắn quần lên kiểm tra thì thấy một vết đỏ hằn trên chân mình.
Hứa Ái Quốc: "!!!"
Thấy ông không nhúc nhích chân, Đường Tuyết cũng nghiêng người nhìn, vừa thấy liền hít ngược một ngụm khí lạnh: "Đây là con trai đánh sao?"
Không thể nào, con bà còn chưa tròn hai tuổi, sao có thể đánh vào chân chồng mình hằn đỏ như vậy.
Hứa Nặc ngây mặt đứng ở một bên, nhìn vết đỏ in hằn trên chân cha mình, rồi nhìn qua anh trai biết mình đang đắc tội nhầm người, bỗng chốc cảm thấy hơi đau răng.
Tại sao lúc đó bà lại đi giày cho cô, rồi nhìn anh trai đánh cha cô.
Lúc này Hứa Ái Quốc cũng hốt hoảng, ông lắp bắp nói: "Chắc, chắc đúng."
Ông cũng không đụng vào chỗ nào, chỉ bị con trai đập một cái thôi, hôm qua nằm mơ cũng không thể nào tự đánh được. Mà con trai của ông sao lại có sức mạnh lớn như vậy? Hai vợ chồng cùng nhìn vào tay con trai, cũng không biết nên nói cái gì. Một cơn gió thổi qua, Hứa Ái Quốc rùng mình vì lạnh, ông nhanh chóng thả ống quần xuống.
"Cha, con, xin, lỗi." Anh trai chột dạ, cậu bé dũng cảm nhận lỗi với Hứa Ái Quốc, sau đó còn quay lưng lại với Hứa Ái Quốc, hơi nâng mông lên: "Cha, đánh, đi."
Hứa Nặc: "..."
Anh trai của cô, được đó.
Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết không nhịn được cười khi thấy con trai mình chủ động nâng mông lên để bị đánh như vậy, cuối cùng Hứa Ái Quốc bế cậu bé lên đặt vào lòng: "Được rồi, cha không đánh con, nhưng Tiểu Thừa mạnh mẽ quá, về sau con không được tùy tiện đánh người đâu đấy. Nếu sau này con đánh người ta, họ sẽ bắt chúng ta đưa em gái con cho họ để bồi thường."
Ông thừa biết rằng con trai mình thà bị ấm ức còn hơn là để em gái phải chịu chút oan uổng, Hứa Ái Quốc nói như thế ông chắc chắn Hứa Thừa sẽ bị doạ sợ, để sau này cậu sẽ không đánh người khác một cách tùy tiện.
Quả nhiên anh trai nghe xong sợ đến mức nước mắt rưng rưng, từ trên đùi Hứa Ái Quốc trượt xuống, chạy tới ôm chặt Hứa Nặc: "Không, bồi, thường. Em, gái, của, con."
"Nhưng nếu con đánh ai đó, họ nhất định sẽ yêu cầu nhà chúng ta đưa em gái con cho họ, vậy thì sau này con sẽ không có em gái nữa." Hứa Ái Quốc tiếp tục hù dọa cậu.
Hứa Nặc: "..."
Cô nhìn Hứa Ái Quốc với vẻ hoài nghi.
Cha cũng lịch sự quá nhỉ?
**
Có lẽ vì bị Hứa Ái Quốc dọa sợ nên anh trai trở nên vô cùng dính người, dù Hứa Nặc có đi đâu thì cậu bé cũng sẽ đi theo cô, cậu sợ mình vừa nháy mắt một cái em gái đã biến mất.
Hứa Nặc ngây mặt bị anh trai kéo lê ngồi một đống ở trong bồn tắm tắm rửa, sau vài lần thì tắm cũng đã thành thói quen rồi. Nhưng lần này anh trai của cô lôi lôi kéo kéo, cô muốn xoay người thôi cũng khó.
Này đúng là, sốt ruột chết đi được.
"Em gái, không, đi." Sau khi tắm rửa xong cả hai lên giường đất, Hứa Thừa vẫn nắm chặt tay Hứa Nặc, thậm chí còn không muốn nhìn xem cha mẹ đã mang từ thị trấn về những gì, trong mắt cậu chỉ toàn là em gái.
Hứa Nặc nghĩ đây là một cơ hội tốt để dạy dỗ anh trai của mình, cô quay mặt nói: "Anh, đánh người, thì, em đi. Nếu không đánh, thì, không, đi nữa."
"Anh không, đánh." Anh trai yên tâm, sau đó nghiêng người ôm Hứa Nặc: "Em gái, không, đi."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt em gái, Hứa Thừa cũng nở nụ cười thật tươi, sau đó kéo cô đi xem cha mẹ đã mang về những gì.
“Đều là rồng phượng từ trong bụng mẹ mà ra, sao lại kém xa như vậy?” Tống Úc Hoà vừa xoa nước tương lên miệng anh trai, vừa không khỏi nghi ngờ chỉ số IQ của cậu bé.
Nghe đến đây, Hứa Nặc thu mình lại, ngượng ngùng không dám nói.
Không phải đâu, chỉ là cô có thêm ký ức của hai kiếp trước, cô đã là một đứa trẻ lớn, đã là một người trưởng thành rồi.
Nhưng đôi khi bị ảnh hưởng bởi năng lực não bộ của trẻ con, cô luôn vô thức làm những việc mà trẻ con thường làm, không trưởng thành chút nào!
Hứa Nặc “không trưởng thành” phiền muộn thở dài, đặt một cái sủi cảo khác vào bát.
Mmm, thơm quá.
**
Tới chạng vạng tối, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết từ thị trấn trở về.
Ông bà ngoại Đường có nhà và công việc ở thị trấn, hai người họ chỉ có một đứa con là Đường Tuyết, vì vậy lúc Đường Tuyết và Hứa Ái Quốc kết hôn đã đồng ý rằng đứa con đầu lòng của cả hai sẽ mang họ của Hứa Ái Quốc, còn đứa con thứ hai sẽ theo họ của Đường Tuyết, cũng coi như là truyền hương khói của nhà họ Đường.
Nhưng cho dù Hứa Nặc và anh trai không mang họ Đường, ông bà ngoại Đường vẫn đối xử rất tốt, có gì tốt đều nghĩ tới chúng, lần này cho dù Hứa Nặc cùng Hứa Thừa không tới được do thời tiết quá lạnh, họ vẫn chuẩn bị những túi lớn túi nhỏ cho Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết mang về.
Sau khi cả hai quay lại, Tống Úc Hoà đã dọn lên một bữa cơm nóng hổi, còn Hứa Nặc cùng anh trai của mình dắt tay nhau đến gần xem họ mang về những gì.
Hứa Ái Quốc nhấc cái túi lên cao để trêu chọc chúng như thể ông chưa lớn, rồi bị cậu con trai tức giận đập vào chân một cái, ông lập tức nhe răng kêu đau. Xắn quần lên kiểm tra thì thấy một vết đỏ hằn trên chân mình.
Hứa Ái Quốc: "!!!"
Thấy ông không nhúc nhích chân, Đường Tuyết cũng nghiêng người nhìn, vừa thấy liền hít ngược một ngụm khí lạnh: "Đây là con trai đánh sao?"
Không thể nào, con bà còn chưa tròn hai tuổi, sao có thể đánh vào chân chồng mình hằn đỏ như vậy.
Hứa Nặc ngây mặt đứng ở một bên, nhìn vết đỏ in hằn trên chân cha mình, rồi nhìn qua anh trai biết mình đang đắc tội nhầm người, bỗng chốc cảm thấy hơi đau răng.
Tại sao lúc đó bà lại đi giày cho cô, rồi nhìn anh trai đánh cha cô.
Lúc này Hứa Ái Quốc cũng hốt hoảng, ông lắp bắp nói: "Chắc, chắc đúng."
Ông cũng không đụng vào chỗ nào, chỉ bị con trai đập một cái thôi, hôm qua nằm mơ cũng không thể nào tự đánh được. Mà con trai của ông sao lại có sức mạnh lớn như vậy? Hai vợ chồng cùng nhìn vào tay con trai, cũng không biết nên nói cái gì. Một cơn gió thổi qua, Hứa Ái Quốc rùng mình vì lạnh, ông nhanh chóng thả ống quần xuống.
"Cha, con, xin, lỗi." Anh trai chột dạ, cậu bé dũng cảm nhận lỗi với Hứa Ái Quốc, sau đó còn quay lưng lại với Hứa Ái Quốc, hơi nâng mông lên: "Cha, đánh, đi."
Hứa Nặc: "..."
Anh trai của cô, được đó.
Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết không nhịn được cười khi thấy con trai mình chủ động nâng mông lên để bị đánh như vậy, cuối cùng Hứa Ái Quốc bế cậu bé lên đặt vào lòng: "Được rồi, cha không đánh con, nhưng Tiểu Thừa mạnh mẽ quá, về sau con không được tùy tiện đánh người đâu đấy. Nếu sau này con đánh người ta, họ sẽ bắt chúng ta đưa em gái con cho họ để bồi thường."
Ông thừa biết rằng con trai mình thà bị ấm ức còn hơn là để em gái phải chịu chút oan uổng, Hứa Ái Quốc nói như thế ông chắc chắn Hứa Thừa sẽ bị doạ sợ, để sau này cậu sẽ không đánh người khác một cách tùy tiện.
Quả nhiên anh trai nghe xong sợ đến mức nước mắt rưng rưng, từ trên đùi Hứa Ái Quốc trượt xuống, chạy tới ôm chặt Hứa Nặc: "Không, bồi, thường. Em, gái, của, con."
"Nhưng nếu con đánh ai đó, họ nhất định sẽ yêu cầu nhà chúng ta đưa em gái con cho họ, vậy thì sau này con sẽ không có em gái nữa." Hứa Ái Quốc tiếp tục hù dọa cậu.
Hứa Nặc: "..."
Cô nhìn Hứa Ái Quốc với vẻ hoài nghi.
Cha cũng lịch sự quá nhỉ?
**
Có lẽ vì bị Hứa Ái Quốc dọa sợ nên anh trai trở nên vô cùng dính người, dù Hứa Nặc có đi đâu thì cậu bé cũng sẽ đi theo cô, cậu sợ mình vừa nháy mắt một cái em gái đã biến mất.
Hứa Nặc ngây mặt bị anh trai kéo lê ngồi một đống ở trong bồn tắm tắm rửa, sau vài lần thì tắm cũng đã thành thói quen rồi. Nhưng lần này anh trai của cô lôi lôi kéo kéo, cô muốn xoay người thôi cũng khó.
Này đúng là, sốt ruột chết đi được.
"Em gái, không, đi." Sau khi tắm rửa xong cả hai lên giường đất, Hứa Thừa vẫn nắm chặt tay Hứa Nặc, thậm chí còn không muốn nhìn xem cha mẹ đã mang từ thị trấn về những gì, trong mắt cậu chỉ toàn là em gái.
Hứa Nặc nghĩ đây là một cơ hội tốt để dạy dỗ anh trai của mình, cô quay mặt nói: "Anh, đánh người, thì, em đi. Nếu không đánh, thì, không, đi nữa."
"Anh không, đánh." Anh trai yên tâm, sau đó nghiêng người ôm Hứa Nặc: "Em gái, không, đi."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt em gái, Hứa Thừa cũng nở nụ cười thật tươi, sau đó kéo cô đi xem cha mẹ đã mang về những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.