[Thập Niên 60] Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể Lợn
Chương 2: Bị Bắt Cóc Trên Núi 2
Kình Ngư Bất Tại Tuyến
23/06/2024
Trong thời đại mà nhà nhà đều không đủ ăn như thế này, bé gái có thể lớn lên như vậy, nhìn là biết điều kiện gia đình không tệ, hơn nữa chắc chắn là được cưng chiều từ bé.
Người đàn ông cao lớn không đáp lời, mượn ánh sáng le lói của đèn pin đi về phía trước, hai chân khập khiễng, chân phải rõ ràng bị què, với tình trạng này thì ban ngày đi đường núi đã khó khăn, huống chi là ban đêm tối om như thế này.
Rõ ràng, đây chính là lý do tại sao gã ta lại cõng bé gái nhẹ hơn.
Người đàn ông thấp bé có chút không cam lòng: “Đã bảo đừng có gây thêm chuyện nữa mà, mẹ kiếp, cứ khăng khăng làm theo ý mình! Cõng hai con nhỏ này chỉ tổ vướng víu!”
Gã ta chửi thề liên tục, miệng không ngừng lẩm bẩm phàn nàn.
Người đàn ông cao lớn đi phía trước, không quay đầu lại, vừa chú ý dưới chân để tránh bị cành cây ngáng ngã, vừa nhỏ giọng cãi lại: “Còn nói nữa hả! Nói cả một đường rồi, mẹ kiếp, mày không thấy phiền nhưng tao nghe còn phát ngán đây này.”
Hai người cãi nhau, âm lượng bất giác lớn hơn, thỉnh thoảng lại có tiếng chim bay vụt lên, rõ ràng là bị đánh thức giữa đêm khuya.
Trong tiếng cãi vã, hai bé gái vẫn ngủ say như chết, không có động tĩnh gì, dưới chân núi, đội Hồng Kỳ cũng yên tĩnh lạ thường, cả đội sản xuất không có lấy một tia sáng, hiển nhiên là đang chìm trong giấc ngủ.
Tuy nhiên, khác với sự yên tĩnh của đội Hồng Kỳ, đội Thanh Phong cách đó gần hai mươi cây số lúc này lại náo loạn cả lên.
Bởi vì con gái của nhà họ Mục - Mục Miên và con gái út của nhà đội trưởng - Hứa Lạc Lạc đã biến mất!!!
---
Chuyện bắt đầu từ lúc chiều tối.
Mùa cày bừa vụ xuân nên người lớn đều bận rộn, ngoại trừ những cụ già sức yếu và trẻ em còn quá nhỏ, những thanh niên trai tráng khác đều phải ra đồng làm việc.
Người lớn bận rộn nên tất nhiên không thể nào trông chừng bọn trẻ được.
Huống chi, thời buổi này, trẻ con nông thôn đều hiểu chuyện từ sớm, cho dù không thể làm việc đồng áng, cũng sẽ giúp người lớn nhặt củi hay đào rau dại gì đó.
Tóm lại, chúng thường xuyên chạy nhảy bên ngoài nên người lớn đều đã quen, bình thường khi không tìm thấy người chỉ cần đứng ở bờ ruộng gọi vài tiếng, cho dù bọn nhóc đang làm gì trên sườn núi cũng có thể nghe thấy.
Hơn nữa, đội sản xuất chỉ có bấy nhiêu đó, vì vậy bình thường cơ bản không cần lo lắng bọn trẻ sẽ bị lạc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông cao lớn không đáp lời, mượn ánh sáng le lói của đèn pin đi về phía trước, hai chân khập khiễng, chân phải rõ ràng bị què, với tình trạng này thì ban ngày đi đường núi đã khó khăn, huống chi là ban đêm tối om như thế này.
Rõ ràng, đây chính là lý do tại sao gã ta lại cõng bé gái nhẹ hơn.
Người đàn ông thấp bé có chút không cam lòng: “Đã bảo đừng có gây thêm chuyện nữa mà, mẹ kiếp, cứ khăng khăng làm theo ý mình! Cõng hai con nhỏ này chỉ tổ vướng víu!”
Gã ta chửi thề liên tục, miệng không ngừng lẩm bẩm phàn nàn.
Người đàn ông cao lớn đi phía trước, không quay đầu lại, vừa chú ý dưới chân để tránh bị cành cây ngáng ngã, vừa nhỏ giọng cãi lại: “Còn nói nữa hả! Nói cả một đường rồi, mẹ kiếp, mày không thấy phiền nhưng tao nghe còn phát ngán đây này.”
Hai người cãi nhau, âm lượng bất giác lớn hơn, thỉnh thoảng lại có tiếng chim bay vụt lên, rõ ràng là bị đánh thức giữa đêm khuya.
Trong tiếng cãi vã, hai bé gái vẫn ngủ say như chết, không có động tĩnh gì, dưới chân núi, đội Hồng Kỳ cũng yên tĩnh lạ thường, cả đội sản xuất không có lấy một tia sáng, hiển nhiên là đang chìm trong giấc ngủ.
Tuy nhiên, khác với sự yên tĩnh của đội Hồng Kỳ, đội Thanh Phong cách đó gần hai mươi cây số lúc này lại náo loạn cả lên.
Bởi vì con gái của nhà họ Mục - Mục Miên và con gái út của nhà đội trưởng - Hứa Lạc Lạc đã biến mất!!!
---
Chuyện bắt đầu từ lúc chiều tối.
Mùa cày bừa vụ xuân nên người lớn đều bận rộn, ngoại trừ những cụ già sức yếu và trẻ em còn quá nhỏ, những thanh niên trai tráng khác đều phải ra đồng làm việc.
Người lớn bận rộn nên tất nhiên không thể nào trông chừng bọn trẻ được.
Huống chi, thời buổi này, trẻ con nông thôn đều hiểu chuyện từ sớm, cho dù không thể làm việc đồng áng, cũng sẽ giúp người lớn nhặt củi hay đào rau dại gì đó.
Tóm lại, chúng thường xuyên chạy nhảy bên ngoài nên người lớn đều đã quen, bình thường khi không tìm thấy người chỉ cần đứng ở bờ ruộng gọi vài tiếng, cho dù bọn nhóc đang làm gì trên sườn núi cũng có thể nghe thấy.
Hơn nữa, đội sản xuất chỉ có bấy nhiêu đó, vì vậy bình thường cơ bản không cần lo lắng bọn trẻ sẽ bị lạc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.