Thập Niên 60 Cuộc Sống Hạnh Phúc
Chương 14: Hôn Kỳ
Ngã Tẫn Lực
05/08/2023
"Ngươi... Sao ngươi lại đến với đây? Lưu Tiểu Anh xấu hổ cúi đầu. Ta lau, đây có phải là tuổi dậy thì không? Trái tim Lưu Tiểu Anh đập thình thịch.
Hà Hạo Văn không nghĩ tới nha đầu này còn rất thẹn thùng, hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao sớm muộn gì cũng là vợ mình, thấy thân trên có thể làm được.
"Ừm, lần này ta xin cưới, có hai mươi ngày nghỉ." Hà Hạo Văn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, so với lần trước nhìn thấy đẹp hơn, mập một chút, thân thể đều tròn trịa.
Hà Hạo Văn nhìn lướt qua ngực cô, tiểu cô nương đã trưởng thành...
Hắn lúng túng dời tầm mắt, xoay người đi vào phòng.
Lưu Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn hắn vào phòng, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhớ tới lời vừa rồi của hắn, hôn kỳ?
"Ngươi nói hôn lễ của chúng ta?" Lưu Tiểu Anh bước nhanh vào trong phòng, nhìn anh có chút không thể tin được, cô qua năm mới mười tám a...
Hà Hạo Văn gật gật đầu, "Ta hiện tại là đại đội trưởng, tuy rằng quan không lớn, nhưng lần này nhiệm vụ lập công, trong đội chia phòng cho ta, kết hôn ta liền dẫn ngươi đi tùy quân. ”
Lưu Tiểu Anh có chút không thể chậm lại được, nhưng vẫn bắt được trọng điểm hắn nói.
"Ta là tùy quân sao?" Lưu Tiểu Anh ngơ ngác hỏi.
Hà Hạo Văn nhìn bộ dáng của cô, có chút không nắm chắc ý tứ của cô, "Anh nguyện ý đến nhà tôi? Anh không muốn đi quân đội với tôi sao? ”
Lưu Tiểu Anh lập tức lắc đầu, đối mặt với bố mẹ chồng như vậy, cô cũng không muốn.
"Vậy cứ như vậy định, năm sau hai chúng ta cùng đi." Hà Hạo Văn ngồi trên đầu giường, ôm chân lạnh lẽo.
Lưu Tiểu Anh luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, sao cô lại giống như bị bắt cóc?
"Ta đi nửa ngày, còn chưa ăn cơm đâu." Hà Hạo Văn trông mong nhìn Lưu Tiểu Anh.
Lưu Tiểu Anh lườm hắn một cái, "Tôi đi nấu cơm. ”
Hà Hạo Văn nhìn bóng lưng cô, nở nụ cười, anh cũng có vợ, sau khi trở về cũng có người đau.
Lưu Tiểu Anh ngơ ngác hấp một chậu cơm, phía dưới hầm một con khoai tây thỏ rừng, ngồi bên cạnh nồi.
Cứ như vậy đáp ứng hắn, đi tùy quân với hắn? Kết hôn?
Lưu Tiểu Anh nhớ tới lúc anh vào cầm hành lý, anh không về nhà hay là...
Cô đột nhiên mỉm cười, xem ra, người chồng rẻ tiền của cô vẫn rất đau lòng cho cô.
Sợ nàng đối mặt với người trong nhà không thích ứng, trực tiếp an bài nàng đi tùy quân, thật là săn sóc.
Lưu Tiểu Anh thả lỏng, bưng thức ăn đã nấu lên bàn, lại lấy ra một chén dưa muối củ cải.
-Ăn đi! Lưu Tiểu Anh bày bát đũa ngồi trên mâm mặt đối mặt với hắn.
Hà Hạo Văn nhìn chậu cơm lớn đầy chậu, còn có một chậu khoai tây hầm thỏ rừng lớn, không khỏi có chút tò mò.
"Con thỏ này lấy đâu ra? Lần cuối cùng tôi đến, ngươi vẫn còn hầm gà rừng. ”
Lưu Tiểu Anh cười cười, "Khi cha tôi còn sống thường dẫn tôi lên núi, chậm rãi học cách làm bẫy, xuống bẫy. Tất cả đều là một số trò chơi nhỏ, không phải thường xuyên có, xem may mắn. ”
Hà Hạo Văn thấy cô nhắc tới cha mẹ không mất hứng, nhưng cũng không hỏi thêm, thật sự là đáng thương cho cô, cuộc sống một mình quá không dễ dàng.
Lưu Tiểu Anh là người đáng thương ăn cơm vui vẻ, không hề nhận ra ánh mắt đáng thương của anh đối diện...
Hà Hạo Văn đánh giá rương gỗ trên đầu thúy, bên trong có đầy rau hẹ xanh mướt.
"Mùa đông này còn có thể trồng rau?" Hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy nhà ai trồng rau vào mùa đông.
Lưu Tiểu Anh cười cười, "Tôi tự suy nghĩ lung tung, ngày mai mời anh ăn sủi cảo nhân hẹ. ”
"Được."
Lưu Tiểu Anh nhìn Vẻ mặt thoải mái của Hà Hạo Văn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Hà Hạo Văn giúp Lưu Tiểu Anh thu dọn bàn.
"Khi nào anh đi?"
Hà Hạo Văn ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Ngày mai tôi trở về. ”
"Ngày mai? Vậy anh sống ở đâu? "Lưu Tiểu Anh ngơ ngác nhìn hắn, sẽ không ở nhà cô ấy chứ?
Hà Hạo Văn nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngô của cô cảm thấy rất buồn cười, giơ tay lên trán cô một cái, "Lát nữa tôi đến nhà cô cô tôi ở, hai chúng ta còn chưa kết hôn đâu, tôi sẽ không để ngươi bị lời đồn nhảm. ”
Lưu Tiểu Anh xấu hổ cúi đầu, "Tôi cũng không nói gì. ”
Hà Hạo Văn để hành lý ở nhà Lưu Tiểu Anh, cầm một chai rượu trắng rời đi, nói ngày mai sẽ trở lại.
Lưu Tiểu Anh nhìn bóng lưng cứng rắn của anh, mím môi.
Hà Hạo Văn bên này đi Vương gia trong thôn, vợ hắn cùng Hà Hạo Văn đều là của Hà Gia Loan, vợ Vương gia cùng Hà Hạo Văn cũng có chút thân thích, cho nên gọi nàng là cô cô.
"Đại cô ở nhà sao?"
Vợ Vương gia Vương Tú Anh đi ra nhìn thấy Hà Hạo Văn rất kinh ngạc, "Hạo Văn lúc nào trở về? Vào nhà ấm áp và ấm áp. ”
Hà Hạo Văn đi theo Vương Tú Anh vào phòng, trong phòng vương Tú Anh nam nhân đang làm đồ đạc, nhìn thấy Hà Hạo Văn đến cũng rất kinh ngạc, "Hạo Văn tới, mau ngồi. ”
Mấy người ôn chuyện một chút, Hà Hạo Văn lúc này mới nói rõ ý đồ tới.
Hà Hạo Văn không nghĩ tới nha đầu này còn rất thẹn thùng, hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao sớm muộn gì cũng là vợ mình, thấy thân trên có thể làm được.
"Ừm, lần này ta xin cưới, có hai mươi ngày nghỉ." Hà Hạo Văn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, so với lần trước nhìn thấy đẹp hơn, mập một chút, thân thể đều tròn trịa.
Hà Hạo Văn nhìn lướt qua ngực cô, tiểu cô nương đã trưởng thành...
Hắn lúng túng dời tầm mắt, xoay người đi vào phòng.
Lưu Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn hắn vào phòng, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhớ tới lời vừa rồi của hắn, hôn kỳ?
"Ngươi nói hôn lễ của chúng ta?" Lưu Tiểu Anh bước nhanh vào trong phòng, nhìn anh có chút không thể tin được, cô qua năm mới mười tám a...
Hà Hạo Văn gật gật đầu, "Ta hiện tại là đại đội trưởng, tuy rằng quan không lớn, nhưng lần này nhiệm vụ lập công, trong đội chia phòng cho ta, kết hôn ta liền dẫn ngươi đi tùy quân. ”
Lưu Tiểu Anh có chút không thể chậm lại được, nhưng vẫn bắt được trọng điểm hắn nói.
"Ta là tùy quân sao?" Lưu Tiểu Anh ngơ ngác hỏi.
Hà Hạo Văn nhìn bộ dáng của cô, có chút không nắm chắc ý tứ của cô, "Anh nguyện ý đến nhà tôi? Anh không muốn đi quân đội với tôi sao? ”
Lưu Tiểu Anh lập tức lắc đầu, đối mặt với bố mẹ chồng như vậy, cô cũng không muốn.
"Vậy cứ như vậy định, năm sau hai chúng ta cùng đi." Hà Hạo Văn ngồi trên đầu giường, ôm chân lạnh lẽo.
Lưu Tiểu Anh luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, sao cô lại giống như bị bắt cóc?
"Ta đi nửa ngày, còn chưa ăn cơm đâu." Hà Hạo Văn trông mong nhìn Lưu Tiểu Anh.
Lưu Tiểu Anh lườm hắn một cái, "Tôi đi nấu cơm. ”
Hà Hạo Văn nhìn bóng lưng cô, nở nụ cười, anh cũng có vợ, sau khi trở về cũng có người đau.
Lưu Tiểu Anh ngơ ngác hấp một chậu cơm, phía dưới hầm một con khoai tây thỏ rừng, ngồi bên cạnh nồi.
Cứ như vậy đáp ứng hắn, đi tùy quân với hắn? Kết hôn?
Lưu Tiểu Anh nhớ tới lúc anh vào cầm hành lý, anh không về nhà hay là...
Cô đột nhiên mỉm cười, xem ra, người chồng rẻ tiền của cô vẫn rất đau lòng cho cô.
Sợ nàng đối mặt với người trong nhà không thích ứng, trực tiếp an bài nàng đi tùy quân, thật là săn sóc.
Lưu Tiểu Anh thả lỏng, bưng thức ăn đã nấu lên bàn, lại lấy ra một chén dưa muối củ cải.
-Ăn đi! Lưu Tiểu Anh bày bát đũa ngồi trên mâm mặt đối mặt với hắn.
Hà Hạo Văn nhìn chậu cơm lớn đầy chậu, còn có một chậu khoai tây hầm thỏ rừng lớn, không khỏi có chút tò mò.
"Con thỏ này lấy đâu ra? Lần cuối cùng tôi đến, ngươi vẫn còn hầm gà rừng. ”
Lưu Tiểu Anh cười cười, "Khi cha tôi còn sống thường dẫn tôi lên núi, chậm rãi học cách làm bẫy, xuống bẫy. Tất cả đều là một số trò chơi nhỏ, không phải thường xuyên có, xem may mắn. ”
Hà Hạo Văn thấy cô nhắc tới cha mẹ không mất hứng, nhưng cũng không hỏi thêm, thật sự là đáng thương cho cô, cuộc sống một mình quá không dễ dàng.
Lưu Tiểu Anh là người đáng thương ăn cơm vui vẻ, không hề nhận ra ánh mắt đáng thương của anh đối diện...
Hà Hạo Văn đánh giá rương gỗ trên đầu thúy, bên trong có đầy rau hẹ xanh mướt.
"Mùa đông này còn có thể trồng rau?" Hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy nhà ai trồng rau vào mùa đông.
Lưu Tiểu Anh cười cười, "Tôi tự suy nghĩ lung tung, ngày mai mời anh ăn sủi cảo nhân hẹ. ”
"Được."
Lưu Tiểu Anh nhìn Vẻ mặt thoải mái của Hà Hạo Văn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Hà Hạo Văn giúp Lưu Tiểu Anh thu dọn bàn.
"Khi nào anh đi?"
Hà Hạo Văn ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Ngày mai tôi trở về. ”
"Ngày mai? Vậy anh sống ở đâu? "Lưu Tiểu Anh ngơ ngác nhìn hắn, sẽ không ở nhà cô ấy chứ?
Hà Hạo Văn nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngô của cô cảm thấy rất buồn cười, giơ tay lên trán cô một cái, "Lát nữa tôi đến nhà cô cô tôi ở, hai chúng ta còn chưa kết hôn đâu, tôi sẽ không để ngươi bị lời đồn nhảm. ”
Lưu Tiểu Anh xấu hổ cúi đầu, "Tôi cũng không nói gì. ”
Hà Hạo Văn để hành lý ở nhà Lưu Tiểu Anh, cầm một chai rượu trắng rời đi, nói ngày mai sẽ trở lại.
Lưu Tiểu Anh nhìn bóng lưng cứng rắn của anh, mím môi.
Hà Hạo Văn bên này đi Vương gia trong thôn, vợ hắn cùng Hà Hạo Văn đều là của Hà Gia Loan, vợ Vương gia cùng Hà Hạo Văn cũng có chút thân thích, cho nên gọi nàng là cô cô.
"Đại cô ở nhà sao?"
Vợ Vương gia Vương Tú Anh đi ra nhìn thấy Hà Hạo Văn rất kinh ngạc, "Hạo Văn lúc nào trở về? Vào nhà ấm áp và ấm áp. ”
Hà Hạo Văn đi theo Vương Tú Anh vào phòng, trong phòng vương Tú Anh nam nhân đang làm đồ đạc, nhìn thấy Hà Hạo Văn đến cũng rất kinh ngạc, "Hạo Văn tới, mau ngồi. ”
Mấy người ôn chuyện một chút, Hà Hạo Văn lúc này mới nói rõ ý đồ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.