Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền
Chương 43: Tháng Chạp Nhàn Rỗi 2
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
05/12/2023
Trong nồi đất sét là canh xương dê còn sót lại từ đêm qua, sau một đêm nhiệt độ thấp, canh xương dê đã đông cứng lại, lửa than đốt tan chảy những viên đá, tỏa ra hơi trắng.
Mùi thơm của canh xương dê dần dần nồng nặc trở lại, tràn ngập cả căn phòng.
Buổi sáng hôm nay không phải làm bữa sáng, cô lấy ra ba phần mì lạnh nướng, ăn kèm với nước dùng xương dê rắc tiêu, cô ăn đến độ vừa thỏa mãn lại sảng khoái.
"Ai da! Tiếc là không có nhiều hạt tiêu."
Sở Thấm bẻ tay, nếu cô biết hạt tiêu và xương dê hợp nhau như thế này thì lúc ấy đã đổi nhiều hồ tiêu hơn một chút rồi.
Trong thôn có một vị thanh niên trí thức từ phía nam xuống, anh ta mang theo không ít hồ tiêu, lần đó anh ta tìm Sở Thấm đổi thịt con hoẵng đã dùng chính bột hồ tiêu và cây kim ngân mình mang đến từ nhà để đổi.
Cây kim ngân thanh nhiệt giải độc, lúc phát hỏa lấy ra pha trà uống chắc hẳn rất không tệ.
Gió và tuyết tạm dừng, bầu trời lần đầu tiên lộ ra ánh nắng sau một thời gian dài.
Sở Thấm lấy một cái xẻng gỗ ra, đẩy toàn bộ tuyết đọng mấy ngày nay trong sân trước sân sau lên cổng đi lên sườn núi.
Tuyết đọng dày đặc, phải tốn đúng một tiếng cô mới đẩy sạch sẽ tuyết đọng đi.
Sau khi làm xong những việc này, cô nghĩ gì đó rồi đi ra vườn rau nhìn một cái.
Quả nhiên!
Sở Thấm thở dài: "Chết hết, không còn một gốc nào." Đặc biệt là rau cải xôi mà cô đã muốn ăn từ lâu, đóng băng hết sạch không còn một cọng. Ai có thể ngờ năm nay sẽ lạnh và đổ tuyết như vậy chứ?
Thời tiết thay đổi thất thường, chuyện này thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Sở Thấm vẫn còn tốt, đối với cô mà nói, loại thời tiết bất thường này hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu là cô của đời trước thì đã chạy lên trên núi đi dạo một vòng từ lâu rồi.
Dù sao sự bất thường của thời tiết cũng công bằng với tất cả, bao gồm cả động vật.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Thấm khẽ nhúc nhích.
Đi hay không đi?
Cô suy nghĩ một lát, sau đó chạy đến cây phong ở ngưỡng cửa và nhìn lên.
Đầu tiên là mở vai một chút, lại dậm chân một cái, Sở Thấm thổi hơi vào hai tay, sau đó bám vào thân cây trèo lên trên.
Cô rất giống một con khỉ linh hoạt! Dùng cả tay cả chân, tay leo lên thì chân cũng đồng thời đạp lấy đà.
Xuôi theo sườn núi ở bên kia sông.
"Mẹ của tôi ơi…”
Hoàng Đậu Tử sững sờ nhìn dốc núi cách mình không xa, chậu gỗ trong tay rơi “cạch” xuống đất.
"Người này có còn là phụ nữ không..."
Chỉ thấy trên cây phong dốc núi bên kia, Sở Thấm vèo một cái đã leo đến ngang chừng thân cây, mà cô vẫn chưa dừng lại, chưa đến hai giây đã tiếp tục leo lên.
Tốc độ leo cây của cô nhanh đã đành, rõ ràng cơ thể cô rất linh hoạt, từ lúc bắt đầu leo cây đến khi ngồi vắt vẻo trên cành cây chỉ mất có mười mấy giây ngắn ngủi!
Hoàng Đậu Tử nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ chấn động, anh ta ngẫm lại mình... Hình như không có năng lực này.
Xem như anh ta đã nhớ kỹ, Sở Thấm không dễ chọc.
Về sau anh ta không đi hái rau dại ở dốc núi nhà cô nữa, cây hồng ở sân sau nhà cô lại càng không dám đụng.
Sở Thấm không ngờ lại có thể nhìn thấy con trai nhà họ Hoàng, khi cô biết anh ta trông thấy mình thì cũng không để tâm.
Leo cây có tính là chuyện gì khó lường không?
Không tính.
Sở Thấm thỏa mãn gật đầu, trượt xuống phía sau cây rồi chuẩn bị lên núi.
Lần lên núi này, Sở Thấm đã chuẩn bị đầy đủ, cô cất rất nhiều nước nóng ở bên trong ba lô, cùng với miếng chả thịt dê cô làm hôm qua.
Chả thịt dê là một nỗ lực lớn của cô, Sở Thấm nghèo đã quen, đây là lần đầu tiên đụng tới món này, ngay cả nguyên chủ cũng chưa bao giờ ăn nó.
Hành tây hoang dã rất ngoan cường và mạnh mẽ, trong hoàn cảnh tuyết rơi trắng trời mà vẫn còn phát triển, Sở Thấm đã phát hiện thì đương nhiên không thể bỏ qua, đã suy nghĩ đến món chả thịt dê vị hành tây này.
Lên núi chắc chắn không thể mặc ít quần áo, thậm chí Sở Thấm còn mang theo mũ đội đầu.
Đó là một chiếc mũ bông được cô dùng bông trong áo bông cũ để làm, còn che được tai để không dính gió lạnh.
Tiếc là trong xã cung ứng không có sợi len, Sở Thấm muốn thử đan khăn quàng cổ, cô cảm thấy khăn quàng cổ của con trai thím Sở, chính là em trai họ nhỏ dùng rất tốt.
Lần này trên núi gian nan hơn so với thường ngày.
Tuyết dày, nhưng mà Sở Thấm đi đã quen, đời trước cô còn đi đường tuyết gian nan hơn bây giờ nhiều.
Trên núi trụi lủi, cây khô không có lá trở nên thưa thớt, ở trong tuyết có một loại cảm giác đìu hiu.
Có lẽ là vận may của Sở Thấm không tốt, lần này cô lên núi không thu hoạch được gì. A, ngoại trừ một tảng đá.
Dù sao không có khả năng cô tay không mà về, cô cảm thấy như thế ngụ ý không tốt, không thể khởi đầu như vậy được.
Mùi thơm của canh xương dê dần dần nồng nặc trở lại, tràn ngập cả căn phòng.
Buổi sáng hôm nay không phải làm bữa sáng, cô lấy ra ba phần mì lạnh nướng, ăn kèm với nước dùng xương dê rắc tiêu, cô ăn đến độ vừa thỏa mãn lại sảng khoái.
"Ai da! Tiếc là không có nhiều hạt tiêu."
Sở Thấm bẻ tay, nếu cô biết hạt tiêu và xương dê hợp nhau như thế này thì lúc ấy đã đổi nhiều hồ tiêu hơn một chút rồi.
Trong thôn có một vị thanh niên trí thức từ phía nam xuống, anh ta mang theo không ít hồ tiêu, lần đó anh ta tìm Sở Thấm đổi thịt con hoẵng đã dùng chính bột hồ tiêu và cây kim ngân mình mang đến từ nhà để đổi.
Cây kim ngân thanh nhiệt giải độc, lúc phát hỏa lấy ra pha trà uống chắc hẳn rất không tệ.
Gió và tuyết tạm dừng, bầu trời lần đầu tiên lộ ra ánh nắng sau một thời gian dài.
Sở Thấm lấy một cái xẻng gỗ ra, đẩy toàn bộ tuyết đọng mấy ngày nay trong sân trước sân sau lên cổng đi lên sườn núi.
Tuyết đọng dày đặc, phải tốn đúng một tiếng cô mới đẩy sạch sẽ tuyết đọng đi.
Sau khi làm xong những việc này, cô nghĩ gì đó rồi đi ra vườn rau nhìn một cái.
Quả nhiên!
Sở Thấm thở dài: "Chết hết, không còn một gốc nào." Đặc biệt là rau cải xôi mà cô đã muốn ăn từ lâu, đóng băng hết sạch không còn một cọng. Ai có thể ngờ năm nay sẽ lạnh và đổ tuyết như vậy chứ?
Thời tiết thay đổi thất thường, chuyện này thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Sở Thấm vẫn còn tốt, đối với cô mà nói, loại thời tiết bất thường này hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu là cô của đời trước thì đã chạy lên trên núi đi dạo một vòng từ lâu rồi.
Dù sao sự bất thường của thời tiết cũng công bằng với tất cả, bao gồm cả động vật.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Thấm khẽ nhúc nhích.
Đi hay không đi?
Cô suy nghĩ một lát, sau đó chạy đến cây phong ở ngưỡng cửa và nhìn lên.
Đầu tiên là mở vai một chút, lại dậm chân một cái, Sở Thấm thổi hơi vào hai tay, sau đó bám vào thân cây trèo lên trên.
Cô rất giống một con khỉ linh hoạt! Dùng cả tay cả chân, tay leo lên thì chân cũng đồng thời đạp lấy đà.
Xuôi theo sườn núi ở bên kia sông.
"Mẹ của tôi ơi…”
Hoàng Đậu Tử sững sờ nhìn dốc núi cách mình không xa, chậu gỗ trong tay rơi “cạch” xuống đất.
"Người này có còn là phụ nữ không..."
Chỉ thấy trên cây phong dốc núi bên kia, Sở Thấm vèo một cái đã leo đến ngang chừng thân cây, mà cô vẫn chưa dừng lại, chưa đến hai giây đã tiếp tục leo lên.
Tốc độ leo cây của cô nhanh đã đành, rõ ràng cơ thể cô rất linh hoạt, từ lúc bắt đầu leo cây đến khi ngồi vắt vẻo trên cành cây chỉ mất có mười mấy giây ngắn ngủi!
Hoàng Đậu Tử nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ chấn động, anh ta ngẫm lại mình... Hình như không có năng lực này.
Xem như anh ta đã nhớ kỹ, Sở Thấm không dễ chọc.
Về sau anh ta không đi hái rau dại ở dốc núi nhà cô nữa, cây hồng ở sân sau nhà cô lại càng không dám đụng.
Sở Thấm không ngờ lại có thể nhìn thấy con trai nhà họ Hoàng, khi cô biết anh ta trông thấy mình thì cũng không để tâm.
Leo cây có tính là chuyện gì khó lường không?
Không tính.
Sở Thấm thỏa mãn gật đầu, trượt xuống phía sau cây rồi chuẩn bị lên núi.
Lần lên núi này, Sở Thấm đã chuẩn bị đầy đủ, cô cất rất nhiều nước nóng ở bên trong ba lô, cùng với miếng chả thịt dê cô làm hôm qua.
Chả thịt dê là một nỗ lực lớn của cô, Sở Thấm nghèo đã quen, đây là lần đầu tiên đụng tới món này, ngay cả nguyên chủ cũng chưa bao giờ ăn nó.
Hành tây hoang dã rất ngoan cường và mạnh mẽ, trong hoàn cảnh tuyết rơi trắng trời mà vẫn còn phát triển, Sở Thấm đã phát hiện thì đương nhiên không thể bỏ qua, đã suy nghĩ đến món chả thịt dê vị hành tây này.
Lên núi chắc chắn không thể mặc ít quần áo, thậm chí Sở Thấm còn mang theo mũ đội đầu.
Đó là một chiếc mũ bông được cô dùng bông trong áo bông cũ để làm, còn che được tai để không dính gió lạnh.
Tiếc là trong xã cung ứng không có sợi len, Sở Thấm muốn thử đan khăn quàng cổ, cô cảm thấy khăn quàng cổ của con trai thím Sở, chính là em trai họ nhỏ dùng rất tốt.
Lần này trên núi gian nan hơn so với thường ngày.
Tuyết dày, nhưng mà Sở Thấm đi đã quen, đời trước cô còn đi đường tuyết gian nan hơn bây giờ nhiều.
Trên núi trụi lủi, cây khô không có lá trở nên thưa thớt, ở trong tuyết có một loại cảm giác đìu hiu.
Có lẽ là vận may của Sở Thấm không tốt, lần này cô lên núi không thu hoạch được gì. A, ngoại trừ một tảng đá.
Dù sao không có khả năng cô tay không mà về, cô cảm thấy như thế ngụ ý không tốt, không thể khởi đầu như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.