Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Chương 3: Xuyên Việt 1956 (3)

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

23/06/2023

Nhưng chuyện này do cha nguyên chủ quyết định, năm đó cha nguyên chủ bệnh nặng để lại lời trăn trối: Đất của nhà cho thôn, sau này mỗi năm cho hai mẹ con họ một ít lương thực là được. Không nhiều, không cầu ăn no chỉ mong đừng chết đói.

Trong ký ức, mẹ nguyên chủ rất ít khi ra đồng, bình thường cùng lắm cũng chăm bón ruộng rau, bảo bà làm ruộng quả thật là làm khó bà.

Sở Thấm cảm thấy trong tình huống có hạn, cha của nguyên chủ lại sắp xếp tốt như vậy.

Vì sao nói cô phải cút chứ?

Bởi vì tính cách tác phong của cô thực sự khác với nguyên chủ, còn có chuyện hệ thống trò chơi, sống chung lâu sẽ bị người khác phát hiện manh mối.

Phải biết cô ngủ cùng một phòng với ba em trai em gái nhà chú thím, hoàn toàn không có không gian riêng tư.

Nhà không lớn, không có gì khác so với những căn nhà khác trong thôn.

Nhà xây bằng gỗ, đông lạnh hè mát, đối diện với cổng lớn là nhà chính, nhà chính bày một cái bàn và bốn cái ghế cũ nát nhưng chắc chắn.

Hai bên trong nhà chính cũng có phòng, một phòng bếp, một phòng ngủ của cha mẹ nguyên chủ, nguyên chủ không có phòng riêng, lúc nhỏ ngủ cùng với cha mẹ.

Mà hai bên ngoài nhà chính thì sao? Bên trái là nhà kho nhỏ, năm đó tùy tiện dựng lên, trông có hơi lay lắc sắp sập, bên phải có ba phần vườn rau lớn.

Vườn rau bằng phẳng, mấy năm trước nhà chú luôn trồng ở đây. Trùng hợp là bởi vì năm ngoái chú ngã trật chân, trong nhà không thể chăm được nhiều vườn rau như vậy, vườn rau trong nhà nguyên chủ mới trống không.

Nửa tháng trước, trên vườn rau toàn là cỏ dại, cô khó khăn lắm mới dọn sạch cỏ một lượt, nhân lúc thời tiết còn chưa lạnh, trồng một ít cải trắng, rau chân vịt và củ cải.



Còn thức ăn chính, nguyên chủ ra đồng làm việc không ít, cộng thêm phần mà thôn cho, cộng lại cũng không ít. Ngày hôm sau chú đã đưa phần của cô cho cô. Chỉ có khoai lang khoai tây, cộng thêm một bao ngô chưa bóc vỏ và hai lạng rau cải dầu.

Không nhiều nhưng cũng không ít.

Hành vi này khiến Sở Thấm tăng thêm chút hảo cảm ít ỏi với người chú hờ này, khoảnh khắc nhìn thấy hạt thóc vàng óng, thậm chí không nhịn được mỉm cười chào đón.

Trời, đây là ngô mà các quyền quý mới có thể ăn thường xuyên!

Đã lâu lắm rồi cô chưa ăn, phải hơn nửa năm rồi!

Cô nuốt nước bọt, khát vọng trên mặt khá rõ ràng.

Nào biết thái độ của cô ngược lại khiến chú đen mặt “hừ”, không nói tiếng nào mà xoay người bỏ đi.

Sở Thấm hơi ngơ ngác.

Nhưng cô cũng không quan tâm.

Trời lớn đất rộng, ăn cơm là quan trọng nhất, vẫn nên mau chóng tìm một nơi tuốt ngô thì hơn.

Thời đại này muốn tuốt ngô khá phiền phức.

Có thể bỏ ngô vào trong cối đá tiến hành bóc hạt, cũng có thể bỏ vào trong cối xay đất.

Bản địa dùng cối xay đất là nhiều, cối xay đất còn được gọi là bàn xay đá, so với cối đá tiện hơn và tiết kiệm sức hơn nhiều.



Bởi vì cối đá không có dòng nước để khởi động, muốn dựa vào một tay dùng chày đá bóc ra, không khác gì tháo rời tay ra!

Nơi này gần đây nhà nào cũng có cối xay đất, trong nhà Sở Thấm cũng có, đặt ở góc nhà bếp, bởi vì đã lâu không ai dùng nên đã phủ một lớp bụi dày. Bên cạnh còn đặt một cái máy thổi gió, miệng ra gió vừa hay ở bên cửa sổ, không cần dời máy thổi gió, tiện hơn nhiều, có thể thấy cha mẹ nguyên chủ suy nghĩ rất chu đáo.

Bởi vì thu hoạch hai năm nay tốt, Sở Thấm nhờ phúc của nguyên chủ, có thể nhận được một bao lúa.

Ngày hôm sau cô bắt đầu làm việc, dùng máy thổi gió loại bỏ cỏ dại vật linh tinh trong lúa đi. Sau khi loại bỏ sạch sẽ mới có thể nghiền, vì chưa thành thạo nên tới ngày kia mới tách vỏ cả bao lúa xong.

Sau khi tách vỏ, tổng cộng được 25 cân gạo, Sở Thấm mệt tới mức tay cũng nổi lên vài bọc nước.

Đủ ăn bao lâu?

Lúc này Sở Thấm đang ăn khoai lang thơm ngọt ở trong sân suy nghĩ, nếu dựa theo lượng ăn bây giờ của cô, nửa tháng cũng không biết đủ hay không.

Đương nhiên, tính theo kiểu ăn thỏa thích, chỉ ăn gạo không.

Không biết vì sao cô có thể cảm nhận rõ ràng tố chất cơ thể này của mình ngày càng tốt lên, tựa như đang dần dần tiến tới gần mình của kiếp trước.

Kiếp trước nói thế nào cô cũng được coi là tân nhân loại, tuy không thể so với những đứa trẻ khác nhưng nói tổng thể, sức lực và độ bền đều hơn những cô gái bây giờ nhiều.

Không tới nỗi biến thái bao nhiêu, ăn nhiều luyện tập nhiều nói không chừng đủ để tăng sức lao động trong thôn.

Sở Thấm vỗ vỗ bắp thịt ẩn ẩn xuất hiện trên cánh tay của mình, cảm thấy hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook