Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 34: Kỹ Sư Lãng 1

Vân Cát Cẩm Tú

09/01/2022

Vừa nghe lời này, ánh mắt ba anh em còn lại sững sờ nhìn chằm chằm Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan thấy không giấu được, đành phải nói ra nguyên nhân thật sự: "Thím ba của các con nói Nguyễn Dao trộm bốn trăm tệ của bọn họ, bọn họ muốn chúng ta giúp đỡ để con nhỏ kia phun tiền ra, sau khi thành công bọn họ sẽ cho chúng ta năm mươi tệ làm thù lao."

Bốn trăm tệ!!!

Nghe thấy một khoản tiền khổng lồ như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều choáng váng.

Nguyễn Hưng Phú kích động đến mức lạc cả giọng: "Mẹ, mẹ nói thật sao, trên người con bé kia thật sự có bốn trăm tệ sao?"

Vẻ mặt Triệu Hương Lan đầy giễu cợt: "Nếu không phải một khoản tiền lớn như vậy thì bọn họ cũng sẽ không liên lạc với chúng ta."

Ông nội của chồng bà Nguyễn Bảo Điền và ông nội của Nguyễn Bảo Vinh là anh em ruột, chỉ là hai gia đình đã xích mích với nhau từ thế hệ trước. Sau đó, họ chuyển đến Taratu, tính ra hai gia đình đã không liên lạc với nhau hơn hai mươi năm.

Nguyễn Hưng Khang sờ lỗ tai: "Mẹ, bây giờ người đã đến điểm thanh niên tri thức, hơn nữa cô ấy cũng đề phòng chúng ta, cách tốt nhất là để cho phía thủ đô viết một phong thư gửi tới, bảo bọn họ dặn dò thanh niên tri thức Nguyễn ở nhà chúng ta."

Trời đất bao la, cha mẹ là lớn nhất.

Nếu Nguyễn Dao không muốn bị coi là bất hiếu, vậy thì chỉ có thể ở lại Nguyễn gia.

"Được, vậy ngày mai mẹ sẽ đi gọi điện thoại." Triệu Hương Lan nói xong dặn dò, "Chuyện này các con tuyệt đối không được nói với vợ của mình, biết chưa?"

Bà ta sợ quá nhiều người biết sẽ làm hỏng chuyện, đến lúc đó lại tốn công vô ích.

Trừ Nguyễn Hưng Khang chưa kết hôn thì ba anh em còn lại vội vàng gật đầu.

Lúc này không khí Nguyễn gia ở thủ đô cũng không tốt lắm.

Vương Phân ở trên giường trằn trọc khó ngủ: "Ông nói xem nhà anh họ của ông có thể giải quyết được không?"



Nguyễn Bảo Vinh không nhịn được hừ một tiếng: "Làm sao tôi biết được? Một đêm bà trở mình mấy trăm lần, có để cho người khác ngủ hay không?"

"…"

Vương Phân bị nghẹn gần chết, trong lòng vừa tức vừa tủi thân.

Kể từ khi không có việc làm, tính khí của Nguyễn Bảo Vinh càng ngày càng nóng nảy, động một tí là mắng bà và con.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm vợ chồng trước kia bị hao mòn sạch sẽ.

Mấy ngày này thật sự không chịu nổi.

Bây giờ bà ta chỉ hy vọng bên biên giới nhanh chóng lấy lại tiền, tốt nhất là hành hạ chết con nhỏ Nguyễn Dao chết tiệt kia!

Về phần dày vò người khác thì bà ta vẫn rất tin tưởng Triệu Hương Lan.

**

Nguyễn Dao không biết hai Nguyễn gia đều đang thảo luận về mình, cô ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, lập tức nhìn thấy hai mắt biến thành mắt gấu trúc của Thẩm Văn Thiến đang lườm cô, dáng vẻ tiều tụy như thể già đi mấy tuổi.

Nguyễn Dao lười để ý tới cô ta, sửa sang lại chăn rồi xuống giường rửa mặt.

Thẩm Văn Thiến thấy cô muốn đi, lập tức quát lên: "Nguyễn Dao, cô đứng lại cho tôi, buổi tối cô ngáy ầm ĩ khiến tôi cả đêm không ngủ được, cô phải cho tôi một lời giải thích!"

Ngáy á?

Nguyễn Dao nhún vai: "Có gì để giải thích, cô lấy đồ nhét vào tai, hoặc là chuyển đến phòng khác ở, dù sao ở đây cái gì không có chứ phòng thì có nhiều lắm."



"…"

Thẩm Văn Thiến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra thì Nguyễn Dao không ngáy, nhưng bởi vì tối hôm qua cô nhắc tới dã thú, lại thêm hoàn cảnh xa lạ khiến cô ta cả đêm cũng không dám nhắm mắt lại.

Nhưng Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu ngủ như heo vậy, dù cô ta có gây ra bao nhiêu âm thanh lớn, cả hai người bọn họ đều không tỉnh.

Tức chết cô ta rồi.

Thẩm Văn Thiến định tiếp tục, lúc này Lâm Ngọc mở mắt ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta: "Nếu cô không ở nổi, tôi khuyên cô nên trở về càng sớm càng tốt, bánh bèo yếu đuối còn học đòi làm thanh niên tri thức?"

Thẩm Văn Thiến giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức bùng nổ: "Thái độ của cô là sao? Tôi có làm thanh niên tri thức hay không thì liên quan gì đến cô, cô là đồ cho mà lại thích đi bắt chuột, thích lo chuyện bao đồng!"

Trong mắt phượng của Lâm Ngọc tràn đầy trào phúng: "Coi như cô tự biết mình, biết bản thân là con chuột đáng ghét."

Thẩm Văn Thiến tức đến lệch cả mũi: "Cô mới là chuột, cả nhà cô đều là chuột!"

Ôn Bảo Châu ngủ hai gò má đỏ bừng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng: "Sao lại ồn ào vậy?"

Nói xong lật người lại ngủ tiếp.

Nguyễn Dao lười làm người hòa giải, rửa mặt xong thì lấy phần lương khô còn lại, vừa ăn vừa uống nước, rồi phủi mông đi ra ngoài.

Cô phải ra ngoài nghiên cứu địa hình, nắm rõ hoàn cảnh địa lý xung quanh.

Nếu muốn cắm rễ phát triển ở biên giới, đầu tiên là phải biết rõ ở đây có những ưu thế và cấm kỵ gì.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook