Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng
Chương 14: Làm Lớn 1
Vân Cát Cẩm Tú
31/12/2021
Nguyễn Dao bị kinh hãi tại chỗ.
Trong lòng Nguyễn Dao dâng lên từng cơn tiếc thay.
Nguyễn Dao nhíu mày.
Dáng người hấp dẫn như vậy, cái mông vểnh lên như vậy, thế mà lại không lên được?
Thật là quá đáng tiếc.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Nguyễn Thanh Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, lúc này nhìn thấy cô nhíu mày, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Cô ta nói như vậy là vì cô ta nghi ngờ trước đó Nguyễn Dao đã nhìn thấy Tần Lãng ở nhà hàng Quốc Doanh, cô ta lo lắng chuyện bọn họ đổi đối tượng kết hôn sẽ bị phát hiện.
Một khi bị phát hiện, lúc đó bọn họ trở thành mục tiêu công kích của mọi người thì không nói, chỉ sợ là Tần gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Hơn nữa, giống như suy nghĩ trước đó, cô ta không muốn để Nguyễn Dao gả đến Tần gia, cô ta không cho phép Nguyễn Dao được gả đến nơi tốt hơn mình.
Vì vậy, để ngăn chặn hậu hoạ, cô ta đã bịa ra chuyện Tần Lãng không lên được.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng khó tin của Nguyễn Dao, cô ta vội vàng bổ sung: "Chị không cần phải nghi ngờ, đối tượng xem mắt của tôi thật sự không lên được, hơn nữa anh ta còn thích đùa giỡn lưu manh, chị sẽ không muốn biết anh ta đã làm gì với tôi đâu…"
Còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Dao ngắt lời: "Chị đây thực sự không muốn biết."
Nguyễn Thanh Thanh bị nghẹn một chút: "…"
Nguyễn Dao liếc xéo cô ta một cái: "Hơn nữa, cho dù anh ta có không lên được thì chị cũng không tin anh ta sẽ đùa giỡn lưu manh với em, anh ta cũng không bị mù."
"..."
Có cảm giác bị xem thường.
Một hơi của Nguyễn Thanh Thanh bị chặn lại ở ngực, không lên được cũng không xuống được, suýt chút nữa thì chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Nguyễn Dao không quan tâm đến sự tức giận của cô ta, cũng không thèm để ý chuyện đối tượng xem mắt của cô ta không lên được.
Đến mức cô không hề nghi ngờ Nguyễn Thanh Thanh nói dối. Bởi vì với tính cách của Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân, nếu người kia không có vấn đề lớn như vậy, bọn họ sẽ dễ dàng buông tay thế sao?
Cho nên, hẳn là Vương Phân đã nghe ngóng được tin tức gì đó từ người khác, lúc này bọn họ mới không thể không từ bỏ đối tượng xem mắt tốt như thế.
Nguyễn Thanh Thanh nuốt cục tức xuống, kéo đề tài trở lại nói: "Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết người đàn ông vừa rồi là ai rồi đúng không, sao chị lại quen biết nhân vật như vậy?"
Nguyễn Dao thờ ơ: "Cái này nói ra thì rất dài, nói đơn giản là sau khi chị rời khỏi nhà hàng Quốc Doanh thì nhặt được một trăm nguyên ở trên đường, chị giao tiền cho cục công an, đồng chí Hồ Loạn Châu vừa rồi chở chị về chính là người bị mất đồ."
Lấy cớ và tên qua loa có lệ như thế, Nguyễn Thanh Thanh có thể tin được sao?
Nguyễn Thanh Thanh không những tin mà còn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
Nếu biết trước thì vừa nãy cô ta cũng đi lang lang bên ngoài, nói không chừng người nhặt được tiền sẽ là cô ta.
Nếu vậy, cô ta và đồng chí "Hồ Loạn Châu" có lẽ đã có thể vì chuyện này mà có được một mối tình đẹp.
Thật là đáng tiếc.
Nguyễn Thanh Thanh đối mặt với khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Dao, trong lòng ghen tị: "Đồng chí Hồ đã có đối tượng chưa? Chẳng lẽ anh ấy… thích chị hả?"
Nguyễn Dao cảm thấy bị xúc phạm: "Em đừng có làm hỏng thanh danh của chị và đồng chí Hồ, đồng chí Hồ có thể còn ít tuổi hơn chị đấy."
Nguyễn Thanh Thanh lập tức vui mừng: "Đồng chí Hồ thật sự ít tuổi hơn chị sao?"
Mặc dù nữ đại tam bão kim chuyên *, nhưng đàn ông bình thường sẽ không muốn kết hôn với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
*lấy một người vợ hơn mình 3 tuổi chẳng khác nào ôm 3 viên gạch vàng.
Phụ nữ lớn tuổi = Nguyễn Dao.
Đôi mày thanh tú của Nguyễn Dao nhướng lên: "Đồng chí Hồ có trẻ hơn chị hay không thì liên quan gì đến em? Em vui mừng như thế làm gì?"
Sắc mặt của Nguyễn Thanh Thanh lúc đen lúc đỏ, vặn người hai cái: "Chị, em thấy em và đồng chí Hồ rất hợp nhau, hay là chị vẽ một đường giúp bọn em đi."
Bình thường không có việc gì thì gọi là hồ ly tinh, bây giờ có việc cần nhờ vả người khác thì lập tức gọi chị.
Trong lòng Nguyễn Dao cười lạnh: "Muốn chị mai mối giúp em sao? Được, vậy em trả lại công việc cho chị."
Nguyễn Thanh Thanh trừng mắt như mắt ếch: "Chị nằm mơ đi, công việc là của tôi!"
Nguyễn Dao cười cười: "À, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện chị sẽ mai mối cho em."
Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến nghiến răng: "Chị không sợ tôi nói cho ba mẹ à?"
Nguyễn Dao nhún vai, bộ dáng heo chết không sợ nước sôi: "Ờ, chị thật sự không sợ."
Nguyễn Thanh Thanh: "…"
A a a, tức quá!
Trong lòng Nguyễn Dao dâng lên từng cơn tiếc thay.
Nguyễn Dao nhíu mày.
Dáng người hấp dẫn như vậy, cái mông vểnh lên như vậy, thế mà lại không lên được?
Thật là quá đáng tiếc.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Nguyễn Thanh Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, lúc này nhìn thấy cô nhíu mày, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Cô ta nói như vậy là vì cô ta nghi ngờ trước đó Nguyễn Dao đã nhìn thấy Tần Lãng ở nhà hàng Quốc Doanh, cô ta lo lắng chuyện bọn họ đổi đối tượng kết hôn sẽ bị phát hiện.
Một khi bị phát hiện, lúc đó bọn họ trở thành mục tiêu công kích của mọi người thì không nói, chỉ sợ là Tần gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Hơn nữa, giống như suy nghĩ trước đó, cô ta không muốn để Nguyễn Dao gả đến Tần gia, cô ta không cho phép Nguyễn Dao được gả đến nơi tốt hơn mình.
Vì vậy, để ngăn chặn hậu hoạ, cô ta đã bịa ra chuyện Tần Lãng không lên được.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng khó tin của Nguyễn Dao, cô ta vội vàng bổ sung: "Chị không cần phải nghi ngờ, đối tượng xem mắt của tôi thật sự không lên được, hơn nữa anh ta còn thích đùa giỡn lưu manh, chị sẽ không muốn biết anh ta đã làm gì với tôi đâu…"
Còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Dao ngắt lời: "Chị đây thực sự không muốn biết."
Nguyễn Thanh Thanh bị nghẹn một chút: "…"
Nguyễn Dao liếc xéo cô ta một cái: "Hơn nữa, cho dù anh ta có không lên được thì chị cũng không tin anh ta sẽ đùa giỡn lưu manh với em, anh ta cũng không bị mù."
"..."
Có cảm giác bị xem thường.
Một hơi của Nguyễn Thanh Thanh bị chặn lại ở ngực, không lên được cũng không xuống được, suýt chút nữa thì chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Nguyễn Dao không quan tâm đến sự tức giận của cô ta, cũng không thèm để ý chuyện đối tượng xem mắt của cô ta không lên được.
Đến mức cô không hề nghi ngờ Nguyễn Thanh Thanh nói dối. Bởi vì với tính cách của Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân, nếu người kia không có vấn đề lớn như vậy, bọn họ sẽ dễ dàng buông tay thế sao?
Cho nên, hẳn là Vương Phân đã nghe ngóng được tin tức gì đó từ người khác, lúc này bọn họ mới không thể không từ bỏ đối tượng xem mắt tốt như thế.
Nguyễn Thanh Thanh nuốt cục tức xuống, kéo đề tài trở lại nói: "Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết người đàn ông vừa rồi là ai rồi đúng không, sao chị lại quen biết nhân vật như vậy?"
Nguyễn Dao thờ ơ: "Cái này nói ra thì rất dài, nói đơn giản là sau khi chị rời khỏi nhà hàng Quốc Doanh thì nhặt được một trăm nguyên ở trên đường, chị giao tiền cho cục công an, đồng chí Hồ Loạn Châu vừa rồi chở chị về chính là người bị mất đồ."
Lấy cớ và tên qua loa có lệ như thế, Nguyễn Thanh Thanh có thể tin được sao?
Nguyễn Thanh Thanh không những tin mà còn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
Nếu biết trước thì vừa nãy cô ta cũng đi lang lang bên ngoài, nói không chừng người nhặt được tiền sẽ là cô ta.
Nếu vậy, cô ta và đồng chí "Hồ Loạn Châu" có lẽ đã có thể vì chuyện này mà có được một mối tình đẹp.
Thật là đáng tiếc.
Nguyễn Thanh Thanh đối mặt với khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Dao, trong lòng ghen tị: "Đồng chí Hồ đã có đối tượng chưa? Chẳng lẽ anh ấy… thích chị hả?"
Nguyễn Dao cảm thấy bị xúc phạm: "Em đừng có làm hỏng thanh danh của chị và đồng chí Hồ, đồng chí Hồ có thể còn ít tuổi hơn chị đấy."
Nguyễn Thanh Thanh lập tức vui mừng: "Đồng chí Hồ thật sự ít tuổi hơn chị sao?"
Mặc dù nữ đại tam bão kim chuyên *, nhưng đàn ông bình thường sẽ không muốn kết hôn với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
*lấy một người vợ hơn mình 3 tuổi chẳng khác nào ôm 3 viên gạch vàng.
Phụ nữ lớn tuổi = Nguyễn Dao.
Đôi mày thanh tú của Nguyễn Dao nhướng lên: "Đồng chí Hồ có trẻ hơn chị hay không thì liên quan gì đến em? Em vui mừng như thế làm gì?"
Sắc mặt của Nguyễn Thanh Thanh lúc đen lúc đỏ, vặn người hai cái: "Chị, em thấy em và đồng chí Hồ rất hợp nhau, hay là chị vẽ một đường giúp bọn em đi."
Bình thường không có việc gì thì gọi là hồ ly tinh, bây giờ có việc cần nhờ vả người khác thì lập tức gọi chị.
Trong lòng Nguyễn Dao cười lạnh: "Muốn chị mai mối giúp em sao? Được, vậy em trả lại công việc cho chị."
Nguyễn Thanh Thanh trừng mắt như mắt ếch: "Chị nằm mơ đi, công việc là của tôi!"
Nguyễn Dao cười cười: "À, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện chị sẽ mai mối cho em."
Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến nghiến răng: "Chị không sợ tôi nói cho ba mẹ à?"
Nguyễn Dao nhún vai, bộ dáng heo chết không sợ nước sôi: "Ờ, chị thật sự không sợ."
Nguyễn Thanh Thanh: "…"
A a a, tức quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.