Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng
Chương 43: Lĩnh Thưởng 1
Vân Cát Cẩm Tú
12/01/2022
Bức thư là của cục trưởng Chu gửi tới.
Trên đó nói rằng sau khi thẩm vấn và điều tra hai tên gián điệp, tìm hiểu nguồn gốc rồi mò đến hang ổ của bọn chúng, bắt được tên gián điệp cầm đầu, thành công ngăn chặn thông tin quốc gia bị rò rỉ ra ngoài.
Tổ chức đánh giá rất cao hành động lần này và nhấn mạnh phải tuyên dương và khen thưởng cho người có cống hiến lớn lao.
Nguyễn Dao là người đầu tiên phát hiện ra gián điệp và cũng là người bắt gián điệp, đương nhiên cô là người cống hiến lớn nhất.
Sau khi thảo luận, tổ chức đã quyết định trao tặng danh hiệu "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" cho Nguyễn Dao và khen thưởng.
Khen thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là cái danh hiệu này.
Sự công nhận này có trọng lượng hơn cô tưởng, ban đầu cô nghĩ rằng cùng lắm thì được thưởng cho một cái cốc sứ, không ngờ còn có cả danh hiệu.
Có cái danh hiệu này, tương đương với việc cấp cho sự nghiệp của cô một tấm giấy thông hành, sau này mọi thứ cô muốn làm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Dao còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, trong lòng Triệu Hương Lan giống như bị mèo cào, tò mò tiến lại gần: "Nhìn con cười như chuột trộm được mỡ vậy, trong thư viết cái gì?"
Nguyễn Dao đóng thư lại: "Viết cái gì thì liên quan quái gì đến bác?"
Triệu Hương Lan bị nghẹn, hừ mũi: "Thư của con không liên quan đến ta, nhưng thư của ta thì lại có liên quan đến con đấy."
Nói xong bà ta giơ bức thư lên, đắc ý cười: "Đây là thư của cha mẹ con gửi đến, bảo con chuyển đến nhà chúng ta ở ngay lập tức."
Nguyễn Dao nhíu mày, cầm lấy lá thư trong tay bà ta nhanh chóng lướt mắt qua, suýt chút nữa bật cười vì chán ghét.
Trong thư nói rằng Nguyễn gia ở thủ đô được nhà Nguyễn Bảo Điền giúp đỡ nhiều năm về trước, vì vậy họ nợ một khoản ân tình rất lớn. Món nợ này bây giờ cha nợ con trả, họ bảo Nguyễn Dao đến Nguyễn gia làm trâu làm ngựa trả ơn, còn có tất cả tiền công sau này đều được đưa cho nhà Nguyễn Bảo Điền.
Để lấy lại tiền trong tay cô, hai vợ chồng Vương Phân cũng hao tổn thật nhiều tâm huyết.
Triệu Hương Lan hai tay chống nạnh: "Trời đất bao la, cha mẹ là lớn nhất. Bây giờ cha mẹ con cũng đã nói để con trả ơn nên con nhất định phải trả, trừ phi con muốn làm đồ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!"
Nguyễn Dao trả lại thư cho bà ta, nhún vai nói: "Bác đã nói như vậy rồi thì tôi cũng chỉ đành chuyển đến nhà bác ở và báo ơn thôi."
Triệu Hương Lan: "???"
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Bà ta đã chuẩn bị một bụng lời, nghĩ nếu cô không đồng ý thì bà ta sẽ cho toàn bộ đội sản xuất biết rằng cô là một đứa ăn cháo đá bát.
Triệu Hương Lan ngẩn ra, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, hét lên với đại thần đội trưởng Hồ: "Đội trưởng Hồ, ông nghe thấy không? Thanh niên tri thức Nguyễn tự nói muốn chuyển đến nhà chúng tôi ở đó."
Giọng nói của Triệu Hương Lan giống như chiếc kèn hình người vậy, ồn ào một cái là các xã viên đang làm việc trên đồng đều nghe thấy được.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Nguyễn Dao.
Không thể nào, chẳng lẽ thanh niên tri thức Nguyễn thật sự là cháu gái ruột của Nguyễn Bảo Điền sao?
Ôn Bảo Châu cầm một nắm cỏ trong tay chạy tới: "Nguyễn Dao, cô thật sự muốn chuyển đi à, vậy chúng tôi phải làm sao?"
Nguyễn Dao là người gan dạ nhất trong điểm thanh niên tri thức, dù Đinh Văn Lâm là nam thanh niên tri thức nhưng lá gan còn không bằng cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy thích ở cạnh Nguyễn Dao, cô không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc rất quyết đoán, giống như có cô bên cạnh thì trời có sập cũng không cần phải sợ.
Thẩm Văn Thiến cũng chạy tới, hừ nói: "Cô không được chuyển đi, cô là thanh niên tri thức thì nhất định phải ở lại điểm thanh niên tri thức cùng mọi người."
Triệu Hương Lan thấy hai người bọn họ tới đây cướp người cùng mình, mắt đậu xanh trừng lên nói: "Ôi chao! Thật tiếc cho các cô còn là người có học, năm đó nếu không phải lão Nguyễn nhà chúng tôi cho tiền lương thực thì nhà cô ta đã sớm không chịu nổi rồi. Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, các cô không giúp đỡ khuyên bảo thì thôi đi, lại còn ngăn cản không cho cô ta báo ơn, hóa ra các cô đều là thứ ăn cháo đá bát chuyển kiếp à?"
Mặt của Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến đều đỏ bừng.
Một người là do da mặt mỏng, người còn lại là do tức giận.
Đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không nhìn đồng bọn của mình bị bắt nạt, cô nói với Triệu Hương Lan: "Bác gái à, năm nay bác bao nhiêu tuổi?"
Triệu Hương Lan không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi tuổi tác của mình: "Ta bốn mươi lăm, con hỏi cái này làm gì?"
Trên đó nói rằng sau khi thẩm vấn và điều tra hai tên gián điệp, tìm hiểu nguồn gốc rồi mò đến hang ổ của bọn chúng, bắt được tên gián điệp cầm đầu, thành công ngăn chặn thông tin quốc gia bị rò rỉ ra ngoài.
Tổ chức đánh giá rất cao hành động lần này và nhấn mạnh phải tuyên dương và khen thưởng cho người có cống hiến lớn lao.
Nguyễn Dao là người đầu tiên phát hiện ra gián điệp và cũng là người bắt gián điệp, đương nhiên cô là người cống hiến lớn nhất.
Sau khi thảo luận, tổ chức đã quyết định trao tặng danh hiệu "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" cho Nguyễn Dao và khen thưởng.
Khen thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là cái danh hiệu này.
Sự công nhận này có trọng lượng hơn cô tưởng, ban đầu cô nghĩ rằng cùng lắm thì được thưởng cho một cái cốc sứ, không ngờ còn có cả danh hiệu.
Có cái danh hiệu này, tương đương với việc cấp cho sự nghiệp của cô một tấm giấy thông hành, sau này mọi thứ cô muốn làm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Dao còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, trong lòng Triệu Hương Lan giống như bị mèo cào, tò mò tiến lại gần: "Nhìn con cười như chuột trộm được mỡ vậy, trong thư viết cái gì?"
Nguyễn Dao đóng thư lại: "Viết cái gì thì liên quan quái gì đến bác?"
Triệu Hương Lan bị nghẹn, hừ mũi: "Thư của con không liên quan đến ta, nhưng thư của ta thì lại có liên quan đến con đấy."
Nói xong bà ta giơ bức thư lên, đắc ý cười: "Đây là thư của cha mẹ con gửi đến, bảo con chuyển đến nhà chúng ta ở ngay lập tức."
Nguyễn Dao nhíu mày, cầm lấy lá thư trong tay bà ta nhanh chóng lướt mắt qua, suýt chút nữa bật cười vì chán ghét.
Trong thư nói rằng Nguyễn gia ở thủ đô được nhà Nguyễn Bảo Điền giúp đỡ nhiều năm về trước, vì vậy họ nợ một khoản ân tình rất lớn. Món nợ này bây giờ cha nợ con trả, họ bảo Nguyễn Dao đến Nguyễn gia làm trâu làm ngựa trả ơn, còn có tất cả tiền công sau này đều được đưa cho nhà Nguyễn Bảo Điền.
Để lấy lại tiền trong tay cô, hai vợ chồng Vương Phân cũng hao tổn thật nhiều tâm huyết.
Triệu Hương Lan hai tay chống nạnh: "Trời đất bao la, cha mẹ là lớn nhất. Bây giờ cha mẹ con cũng đã nói để con trả ơn nên con nhất định phải trả, trừ phi con muốn làm đồ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!"
Nguyễn Dao trả lại thư cho bà ta, nhún vai nói: "Bác đã nói như vậy rồi thì tôi cũng chỉ đành chuyển đến nhà bác ở và báo ơn thôi."
Triệu Hương Lan: "???"
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Bà ta đã chuẩn bị một bụng lời, nghĩ nếu cô không đồng ý thì bà ta sẽ cho toàn bộ đội sản xuất biết rằng cô là một đứa ăn cháo đá bát.
Triệu Hương Lan ngẩn ra, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, hét lên với đại thần đội trưởng Hồ: "Đội trưởng Hồ, ông nghe thấy không? Thanh niên tri thức Nguyễn tự nói muốn chuyển đến nhà chúng tôi ở đó."
Giọng nói của Triệu Hương Lan giống như chiếc kèn hình người vậy, ồn ào một cái là các xã viên đang làm việc trên đồng đều nghe thấy được.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Nguyễn Dao.
Không thể nào, chẳng lẽ thanh niên tri thức Nguyễn thật sự là cháu gái ruột của Nguyễn Bảo Điền sao?
Ôn Bảo Châu cầm một nắm cỏ trong tay chạy tới: "Nguyễn Dao, cô thật sự muốn chuyển đi à, vậy chúng tôi phải làm sao?"
Nguyễn Dao là người gan dạ nhất trong điểm thanh niên tri thức, dù Đinh Văn Lâm là nam thanh niên tri thức nhưng lá gan còn không bằng cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy thích ở cạnh Nguyễn Dao, cô không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc rất quyết đoán, giống như có cô bên cạnh thì trời có sập cũng không cần phải sợ.
Thẩm Văn Thiến cũng chạy tới, hừ nói: "Cô không được chuyển đi, cô là thanh niên tri thức thì nhất định phải ở lại điểm thanh niên tri thức cùng mọi người."
Triệu Hương Lan thấy hai người bọn họ tới đây cướp người cùng mình, mắt đậu xanh trừng lên nói: "Ôi chao! Thật tiếc cho các cô còn là người có học, năm đó nếu không phải lão Nguyễn nhà chúng tôi cho tiền lương thực thì nhà cô ta đã sớm không chịu nổi rồi. Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, các cô không giúp đỡ khuyên bảo thì thôi đi, lại còn ngăn cản không cho cô ta báo ơn, hóa ra các cô đều là thứ ăn cháo đá bát chuyển kiếp à?"
Mặt của Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến đều đỏ bừng.
Một người là do da mặt mỏng, người còn lại là do tức giận.
Đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không nhìn đồng bọn của mình bị bắt nạt, cô nói với Triệu Hương Lan: "Bác gái à, năm nay bác bao nhiêu tuổi?"
Triệu Hương Lan không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi tuổi tác của mình: "Ta bốn mươi lăm, con hỏi cái này làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.