Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng
Chương 37: Viết Thư 1
Vân Cát Cẩm Tú
09/01/2022
Chu Tú Hồng thở dài nói: "Thế này đi, đợi lát đến giờ nghỉ trưa, tôi bảo đội trưởng Hồ đi với tôi một chuyến, tên Hữu Quý này cũng kỳ cục quá."
Mã Xuân Hoa lau nước mắt gật đầu.
Nguyễn Dao đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ đánh vợ là chuyện vi phạm pháp luật, chị có từng nghĩ đến việc tới công xã tố cáo chồng chị hay ly hôn không?"
Lời vừa nói ra, văn phòng yên tĩnh lại.
Chu Tú Hồng và Mã Xuân Hoa nhìn cô giống như nhìn quái vật, Mã Xuân Hoa thậm chí còn quên cả khóc.
Chu Tú Hồng có ấn tượng không tệ với Nguyễn Dao, bà không muốn cô trở thành cái đinh trong mắt xã viên, liền nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn vẫn còn quá trẻ, chuyện ly hôn này đâu thể nói ly hôn là ly hôn được đâu?"
Mã Xuân Hoa lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu: "Nếu ly hôn, nhà mẹ đẻ tôi chắc chắn sẽ không cho tôi trở về, lúc đó tôi ở đâu, ngủ ở chỗ nào, còn mấy đứa con của tôi thì làm sao bây giờ?"
"Nếu tên đàn ông chết tiệt kia lại lấy vợ lần nữa, có mẹ kế thì có cha dượng, đến lúc đó mấy đứa con của tôi chịu khổ rồi."
Quan trọng là ly hôn quá mất mặt, sau này cô ấy sẽ sống như thế nào?
Nguyễn Dao tỏ vẻ tiếp thu dạy dỗ: "Thím Chu nói có lý, là tôi còn quá trẻ."
Thực ra trước khi nói những lời kia, cô cũng nghĩ rằng họ sẽ nói như vậy.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.*
*Ý của cả câu là: cảm thấy buồn cho sự bất hạnh của ai đó, cảm thấy tức giận và tiếc cho người đó vì đã không chống cự.
Đây cũng là những giới hạn của thời đại này, bởi vì tầm nhìn, truyền thống và ảnh hưởng của giáo dục, phụ nữ của thời đại này dù có khổ như thế nào cũng sẽ không muốn ly dị.
Nhưng.
Đó là tình huống trước khi cô đến, bây giờ cô đến rồi.
Đã đến lúc thay đổi.
**
Từ văn phòng đi ra, Nguyễn Dao đi tìm đội trưởng Hồ.
Còn chưa đến vụ thu hoạch mùa thu, công việc trên đồng ruộng không quá bận rộn, lúc này Triệu Hương Lan đang chống nạnh khoe khoang với người khác.
"Thanh niên tri thức xinh đẹp nhất mà mấy người nói là cháu gái ruột của tôi."
Mọi người nghe bà ta nói vậy thì lập tức cười lớn.
"Tôi nói này vợ Bảo Điền, lúc nào bà mới sửa được tật xấu khoe khoang này thế, sao bà không nói bí thư công xã là thân thích của bà luôn đi?"
"Đúng vậy, thanh niên tri thức Nguyễn xinh đẹp thì không nói, lại còn rất nhiệt tình với nông dân chúng ta, nhân tài ưu tú như thế vừa nhìn đã biết không liên quan gì đến nhà bà."
Triệu Hương Lan tức giận đến ngã ngửa: "Con bé là cháu gái ruột của tôi, Bảo Điền nhà tôi với cha nó là anh em họ, không tin thì bà đi mà hỏi nó xem!"
Có người tinh mắt nhìn thấy Nguyễn Dao đi tới: "Nhìn kìa, đó không phải là thanh niên tri thức Nguyễn sao? Hay là gọi cô ấy lại hỏi một chút."
Vẻ mặt Triệu Hương Lan đắc ý: "Hỏi thì hỏi, đợi lát nữa xem mấy người ai còn dám cười tôi."
"Thanh niên tri thức Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, bên này."
Nguyễn Dao đi tới cười hỏi: "Mọi người gọi tôi tới đây là có chuyện gì sao?"
Một thím chỉ vào Triệu Hương Lan nói: "Vợ Bảo Điền nói cô là cháu gái ruột của bà ta, có thật vậy không?"
Nguyễn Dao lập tức nhíu mày: "Hôm qua bác gái này chạy ra nắm lấy tay tôi, nói bác ấy là bác gái của tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe ai nhắc đến bác ấy, người trong nhà cũng chưa từng nhắc tới có thân thích này."
"Hơn nữa bác ấy vừa đi ra đã nói bậy bạ, lúc ấy thanh niên tri thức khác thay tôi bất bình, muốn đến cục công an báo cáo bác ấy. Sau đó bác ấy phải tới nói xin lỗi thì thanh niên tri thức bọn họ mới bỏ qua."
"Còn có hôm qua bác ấy đổ oan cho một thanh niên tri thức khác đẩy bác ấy, hại bác ấy ngã vào phân ngựa, thanh niên tri thức kia nói muốn đi tố cáo bác ấy. Có phải bác ấy thường xuyên nói bậy bạ như thế không?"
"…"
Triệu Hương Lan thật là muốn chửi mẹ.
Hôm qua bà ta len lén chạy về nhà, chỉ vì không muốn ai biết chuyện bà ta ngã vào phân ngựa, không ngờ cô lại nói ra một cách tùy tiện như vậy.
Quả nhiên, các xã viên cười khúc khích.
"Vợ Bảo Điền à, bà thật sự ngã vào phân ngựa hả?"
"Bảo sao hôm qua thấy bà đi ra ngoài với đội trưởng, lúc trở về lại không thấy người đâu, ra là không có mặt mũi gặp người khác."
"Chẳng lẽ bà còn ăn cả phân ngựa?"
Nguyễn Dao gật đầu: "Ăn rồi."
"…"
Triệu Hương Lan tức giận đến méo mặt, đang định chửi ầm lên thì thấy đội trưởng Hồ đen mặt đi tới.
"Vợ Bảo Điền, lại là bà à, nếu bà không muốn làm việc vậy thì đừng đến nữa!"
"…"
Triệu Hương Lan cảm thấy cả thế giới đều đang đối nghịch với bà ta.
Mã Xuân Hoa lau nước mắt gật đầu.
Nguyễn Dao đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ đánh vợ là chuyện vi phạm pháp luật, chị có từng nghĩ đến việc tới công xã tố cáo chồng chị hay ly hôn không?"
Lời vừa nói ra, văn phòng yên tĩnh lại.
Chu Tú Hồng và Mã Xuân Hoa nhìn cô giống như nhìn quái vật, Mã Xuân Hoa thậm chí còn quên cả khóc.
Chu Tú Hồng có ấn tượng không tệ với Nguyễn Dao, bà không muốn cô trở thành cái đinh trong mắt xã viên, liền nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn vẫn còn quá trẻ, chuyện ly hôn này đâu thể nói ly hôn là ly hôn được đâu?"
Mã Xuân Hoa lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu: "Nếu ly hôn, nhà mẹ đẻ tôi chắc chắn sẽ không cho tôi trở về, lúc đó tôi ở đâu, ngủ ở chỗ nào, còn mấy đứa con của tôi thì làm sao bây giờ?"
"Nếu tên đàn ông chết tiệt kia lại lấy vợ lần nữa, có mẹ kế thì có cha dượng, đến lúc đó mấy đứa con của tôi chịu khổ rồi."
Quan trọng là ly hôn quá mất mặt, sau này cô ấy sẽ sống như thế nào?
Nguyễn Dao tỏ vẻ tiếp thu dạy dỗ: "Thím Chu nói có lý, là tôi còn quá trẻ."
Thực ra trước khi nói những lời kia, cô cũng nghĩ rằng họ sẽ nói như vậy.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.*
*Ý của cả câu là: cảm thấy buồn cho sự bất hạnh của ai đó, cảm thấy tức giận và tiếc cho người đó vì đã không chống cự.
Đây cũng là những giới hạn của thời đại này, bởi vì tầm nhìn, truyền thống và ảnh hưởng của giáo dục, phụ nữ của thời đại này dù có khổ như thế nào cũng sẽ không muốn ly dị.
Nhưng.
Đó là tình huống trước khi cô đến, bây giờ cô đến rồi.
Đã đến lúc thay đổi.
**
Từ văn phòng đi ra, Nguyễn Dao đi tìm đội trưởng Hồ.
Còn chưa đến vụ thu hoạch mùa thu, công việc trên đồng ruộng không quá bận rộn, lúc này Triệu Hương Lan đang chống nạnh khoe khoang với người khác.
"Thanh niên tri thức xinh đẹp nhất mà mấy người nói là cháu gái ruột của tôi."
Mọi người nghe bà ta nói vậy thì lập tức cười lớn.
"Tôi nói này vợ Bảo Điền, lúc nào bà mới sửa được tật xấu khoe khoang này thế, sao bà không nói bí thư công xã là thân thích của bà luôn đi?"
"Đúng vậy, thanh niên tri thức Nguyễn xinh đẹp thì không nói, lại còn rất nhiệt tình với nông dân chúng ta, nhân tài ưu tú như thế vừa nhìn đã biết không liên quan gì đến nhà bà."
Triệu Hương Lan tức giận đến ngã ngửa: "Con bé là cháu gái ruột của tôi, Bảo Điền nhà tôi với cha nó là anh em họ, không tin thì bà đi mà hỏi nó xem!"
Có người tinh mắt nhìn thấy Nguyễn Dao đi tới: "Nhìn kìa, đó không phải là thanh niên tri thức Nguyễn sao? Hay là gọi cô ấy lại hỏi một chút."
Vẻ mặt Triệu Hương Lan đắc ý: "Hỏi thì hỏi, đợi lát nữa xem mấy người ai còn dám cười tôi."
"Thanh niên tri thức Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, bên này."
Nguyễn Dao đi tới cười hỏi: "Mọi người gọi tôi tới đây là có chuyện gì sao?"
Một thím chỉ vào Triệu Hương Lan nói: "Vợ Bảo Điền nói cô là cháu gái ruột của bà ta, có thật vậy không?"
Nguyễn Dao lập tức nhíu mày: "Hôm qua bác gái này chạy ra nắm lấy tay tôi, nói bác ấy là bác gái của tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe ai nhắc đến bác ấy, người trong nhà cũng chưa từng nhắc tới có thân thích này."
"Hơn nữa bác ấy vừa đi ra đã nói bậy bạ, lúc ấy thanh niên tri thức khác thay tôi bất bình, muốn đến cục công an báo cáo bác ấy. Sau đó bác ấy phải tới nói xin lỗi thì thanh niên tri thức bọn họ mới bỏ qua."
"Còn có hôm qua bác ấy đổ oan cho một thanh niên tri thức khác đẩy bác ấy, hại bác ấy ngã vào phân ngựa, thanh niên tri thức kia nói muốn đi tố cáo bác ấy. Có phải bác ấy thường xuyên nói bậy bạ như thế không?"
"…"
Triệu Hương Lan thật là muốn chửi mẹ.
Hôm qua bà ta len lén chạy về nhà, chỉ vì không muốn ai biết chuyện bà ta ngã vào phân ngựa, không ngờ cô lại nói ra một cách tùy tiện như vậy.
Quả nhiên, các xã viên cười khúc khích.
"Vợ Bảo Điền à, bà thật sự ngã vào phân ngựa hả?"
"Bảo sao hôm qua thấy bà đi ra ngoài với đội trưởng, lúc trở về lại không thấy người đâu, ra là không có mặt mũi gặp người khác."
"Chẳng lẽ bà còn ăn cả phân ngựa?"
Nguyễn Dao gật đầu: "Ăn rồi."
"…"
Triệu Hương Lan tức giận đến méo mặt, đang định chửi ầm lên thì thấy đội trưởng Hồ đen mặt đi tới.
"Vợ Bảo Điền, lại là bà à, nếu bà không muốn làm việc vậy thì đừng đến nữa!"
"…"
Triệu Hương Lan cảm thấy cả thế giới đều đang đối nghịch với bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.