Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký
Chương 46: Ngày Mai Đi Làm 4
La Tử Phùng
14/05/2022
Nếu cứ tiếp tục như vậy, một nhà ăn nhỏ sẽ biến thành nơi chướng khí mù mịt mất.
“Kêu mọi người khi nào xong việc thì vào văn phòng tôi một chuyến, gọi bà Thái tới đây cho tôi trước đã!”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc không gì sánh được của sĩ quan hậu cần, Tiểu Phương không dám chậm trễ, lập tức đi gọi người.
Bà Thái cũng không biết chuyện gì, chỉ nghĩ sĩ quan hậu cần gọi mình đến có chuyện gì muốn nói, ai dè vừa cười tủm tỉm bước vào, lại bị quở trách một trận tối mặt tối mày, cả người lập tức ngây ngốc.
Không chỉ bà ta, mà còn những người khác đang đợi bên ngoài, ai cũng biết sĩ quan hậu cần là người hiền lành, bỗng nhiên lại nổi giận đùng đùng như vậy, mặc dù người bên trong là bà Thái, nhưng họ cũng bắt đầu lo lắng, sợ lửa sẽ dây vào người mình.
Nhưng thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ đành đến hỏi Tiểu Phương có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Tiểu Phương đương nhiên sẽ không nói chuyện này là do Liễu Tố Tố từ chối làm việc trong nhà ăn, dù sao thì giờ cậu ta vẫn không hiểu được tại sao cô ấy lại từ chối. Với lại chuyện này cũng không vẻ vang gì mà phải nói ra, nên cậu ta chỉ nói: “Muốn biết tại sao, thì nhớ lại xem mấy ngày qua mấy người cùng bà Thái đã làm chuyện gì!”
Có làm gì đâu?
Cả đám người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cái chợt nhớ ra.
Là chuyện bà Thái phát kẹo cho bọn họ!
Nói tới nói lui, hóa ra chuyện này liên quan đến đồng chí Liễu!
Một vài người nhận ra, nên hỏi tiểu Phương: “Đồng chí Liễu có đến làm việc không?”
Thật ra bọn họ thấy hôm đó bà Thái chuyện bé xé to, trong quân khu có nhiều vợ binh sĩ muốn vào làm mà có được đâu, Liễu Tố Tố dựa vào đâu mà vào được chứ.
Có điều bọn họ chẳng nói cái gì, dù sao có lợi thì ai chẳng muốn chiếm.
Tiểu Phương nói: “Mấy người nghĩ cô ấy có đến không?”
Ý của cậu ta là có đến thì cậu ta đã nói rồi, nhưng người khác lại nhầm thành Liễu Tố Tố không đến làm việc, là do bà Thái ngáng đường.
Mọi người ồ lên, hòn đá trong lòng rơi xuống, xem ra kẹo bọn họ được giữ lại rồi.
Bà Thái ở trong phòng làm việc tâm trạng không tốt như những người này, bà ta còn đang nghĩ đến chuyện bánh kẹo, cả người bà ù ù cạc cạc, bà ta không ngờ sĩ quan hậu cần lại sa thải bà ta chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Bà Thái khóc lóc ầm ĩ, xin sĩ quan hậu cần cho bà ta một cơ hội nữa, nhưng sĩ quan hậu cần không hề bị đả động. Ngay cả những người bình thường có quan hệ tốt với bà ta cũng không ai chịu lên tiếng xin giúp, có thể thấy nhân duyên của bà Thái kém đến mức nào.
Bà Thái phải rời đi là chuyện chắc chắn, nhưng chuyện này không biết thế nào lại bị đồn ra, đúng lúc Hàn Liệt định tới văn phòng của sư đoàn trưởng Chung để báo cáo kết quả thi đấu của đội, thì nghe mấy người phía trước nói chuyện, anh tiến lên cản đường hỏi: “Hai đồng chí này, hai người vừa mới nói chuyện gì thế?”
Hai người đều ngạc nhiên khi thấy Hàn Liệt, dù sao thì phó trưởng Hàn trong quân đội nổi tiếng là “quỷ kiến sầu”, không chỉ năng lực mạnh mẽ, mà còn rất chính trực ngay thẳng, ai đắc tội anh cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Mà họ không chỉ đang nói xấu sau lưng vợ anh, mà còn bị người liên quan bắt được, hai người vội vàng nói: “Phó đoàn trưởng Hàn, anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải bọn tôi nhiều chuyện, mà là ai cũng đồn tai nhau chuyện đồng chí Liễu bị bà Thái hại không thể làm việc ở nhà ăn, có điều sĩ quan hậu cần cũng tức giận đuổi việc bà Thái rồi.”
“Bà Thái?” Hàn Liệt nhíu mày.
“Mẹ của phó đoàn trưởng Thái?
“Là bà ấy đó.”
“Tại sao bà ta không để đồng chí Liễu vào làm?” Hàn Liệt trầm giọng hỏi, Liễu Tố Tố có nói qua với anh rằng cô không muốn làm việc ở nhà ăn, nhưng cô không muốn vào, không đồng nghĩa với việc cô có thể bị người khác bắt nạt.
“Thế thì tôi không biết.” Hai người nói xong liền vội vàng rời đi, chỉ sợ bị Hàn Liệt bắt được.
Nhưng bọn họ không biết Hàn Liệt cũng không rảnh đâu mà đuổi theo họ, anh siết chặt nắm đấm. Sắc mặt bình thường đi báo cáo công việc với sư đoàn trưởng Chung, sau khi ra khỏi phòng, anh vốn dĩ muốn quay lại ngay, nhưng giờ chưa phải đợt huấn luyện tiếp theo, nên chỉ đành ngược lại đường cũ trở về.
Hình Tiểu Quân thấy anh trở lại, lập tức chào hỏi: “Phó đoàn trưởng, thi đấu kết thúc rồi, giờ có thể cho binh sĩ về nghỉ ngơi sớm được không?”
Hàn Liệt dừng lại: “Ai nói đã kết thúc?”
Hình Tiểu Quân hơi giật mình: “Ơ, đấu xong rồi còn gì…”
Cậu ấy chưa kịp nói xong đã thấy Hàn Liệt đi thẳng về phía nhóm người bên cạnh.
“Kêu mọi người khi nào xong việc thì vào văn phòng tôi một chuyến, gọi bà Thái tới đây cho tôi trước đã!”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc không gì sánh được của sĩ quan hậu cần, Tiểu Phương không dám chậm trễ, lập tức đi gọi người.
Bà Thái cũng không biết chuyện gì, chỉ nghĩ sĩ quan hậu cần gọi mình đến có chuyện gì muốn nói, ai dè vừa cười tủm tỉm bước vào, lại bị quở trách một trận tối mặt tối mày, cả người lập tức ngây ngốc.
Không chỉ bà ta, mà còn những người khác đang đợi bên ngoài, ai cũng biết sĩ quan hậu cần là người hiền lành, bỗng nhiên lại nổi giận đùng đùng như vậy, mặc dù người bên trong là bà Thái, nhưng họ cũng bắt đầu lo lắng, sợ lửa sẽ dây vào người mình.
Nhưng thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ đành đến hỏi Tiểu Phương có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Tiểu Phương đương nhiên sẽ không nói chuyện này là do Liễu Tố Tố từ chối làm việc trong nhà ăn, dù sao thì giờ cậu ta vẫn không hiểu được tại sao cô ấy lại từ chối. Với lại chuyện này cũng không vẻ vang gì mà phải nói ra, nên cậu ta chỉ nói: “Muốn biết tại sao, thì nhớ lại xem mấy ngày qua mấy người cùng bà Thái đã làm chuyện gì!”
Có làm gì đâu?
Cả đám người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cái chợt nhớ ra.
Là chuyện bà Thái phát kẹo cho bọn họ!
Nói tới nói lui, hóa ra chuyện này liên quan đến đồng chí Liễu!
Một vài người nhận ra, nên hỏi tiểu Phương: “Đồng chí Liễu có đến làm việc không?”
Thật ra bọn họ thấy hôm đó bà Thái chuyện bé xé to, trong quân khu có nhiều vợ binh sĩ muốn vào làm mà có được đâu, Liễu Tố Tố dựa vào đâu mà vào được chứ.
Có điều bọn họ chẳng nói cái gì, dù sao có lợi thì ai chẳng muốn chiếm.
Tiểu Phương nói: “Mấy người nghĩ cô ấy có đến không?”
Ý của cậu ta là có đến thì cậu ta đã nói rồi, nhưng người khác lại nhầm thành Liễu Tố Tố không đến làm việc, là do bà Thái ngáng đường.
Mọi người ồ lên, hòn đá trong lòng rơi xuống, xem ra kẹo bọn họ được giữ lại rồi.
Bà Thái ở trong phòng làm việc tâm trạng không tốt như những người này, bà ta còn đang nghĩ đến chuyện bánh kẹo, cả người bà ù ù cạc cạc, bà ta không ngờ sĩ quan hậu cần lại sa thải bà ta chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Bà Thái khóc lóc ầm ĩ, xin sĩ quan hậu cần cho bà ta một cơ hội nữa, nhưng sĩ quan hậu cần không hề bị đả động. Ngay cả những người bình thường có quan hệ tốt với bà ta cũng không ai chịu lên tiếng xin giúp, có thể thấy nhân duyên của bà Thái kém đến mức nào.
Bà Thái phải rời đi là chuyện chắc chắn, nhưng chuyện này không biết thế nào lại bị đồn ra, đúng lúc Hàn Liệt định tới văn phòng của sư đoàn trưởng Chung để báo cáo kết quả thi đấu của đội, thì nghe mấy người phía trước nói chuyện, anh tiến lên cản đường hỏi: “Hai đồng chí này, hai người vừa mới nói chuyện gì thế?”
Hai người đều ngạc nhiên khi thấy Hàn Liệt, dù sao thì phó trưởng Hàn trong quân đội nổi tiếng là “quỷ kiến sầu”, không chỉ năng lực mạnh mẽ, mà còn rất chính trực ngay thẳng, ai đắc tội anh cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Mà họ không chỉ đang nói xấu sau lưng vợ anh, mà còn bị người liên quan bắt được, hai người vội vàng nói: “Phó đoàn trưởng Hàn, anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải bọn tôi nhiều chuyện, mà là ai cũng đồn tai nhau chuyện đồng chí Liễu bị bà Thái hại không thể làm việc ở nhà ăn, có điều sĩ quan hậu cần cũng tức giận đuổi việc bà Thái rồi.”
“Bà Thái?” Hàn Liệt nhíu mày.
“Mẹ của phó đoàn trưởng Thái?
“Là bà ấy đó.”
“Tại sao bà ta không để đồng chí Liễu vào làm?” Hàn Liệt trầm giọng hỏi, Liễu Tố Tố có nói qua với anh rằng cô không muốn làm việc ở nhà ăn, nhưng cô không muốn vào, không đồng nghĩa với việc cô có thể bị người khác bắt nạt.
“Thế thì tôi không biết.” Hai người nói xong liền vội vàng rời đi, chỉ sợ bị Hàn Liệt bắt được.
Nhưng bọn họ không biết Hàn Liệt cũng không rảnh đâu mà đuổi theo họ, anh siết chặt nắm đấm. Sắc mặt bình thường đi báo cáo công việc với sư đoàn trưởng Chung, sau khi ra khỏi phòng, anh vốn dĩ muốn quay lại ngay, nhưng giờ chưa phải đợt huấn luyện tiếp theo, nên chỉ đành ngược lại đường cũ trở về.
Hình Tiểu Quân thấy anh trở lại, lập tức chào hỏi: “Phó đoàn trưởng, thi đấu kết thúc rồi, giờ có thể cho binh sĩ về nghỉ ngơi sớm được không?”
Hàn Liệt dừng lại: “Ai nói đã kết thúc?”
Hình Tiểu Quân hơi giật mình: “Ơ, đấu xong rồi còn gì…”
Cậu ấy chưa kịp nói xong đã thấy Hàn Liệt đi thẳng về phía nhóm người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.