Thập Niên 60: Đối Đầu Với Gia Đình Cực Phẩm
Chương 1:
Bạch Thủy Đàm
15/11/2024
"Đồ tiện nhân, mày định nằm đó đến bao giờ? Chẳng lẽ còn muốn bộ xương già tao đây phải hầu hạ mày hả? Thà nuốt chửng tao luôn đi, đứng dậy mà đi nhặt củi cho tao."
Bà cụ Vương đứng trong gian phòng nhỏ phía đông của con trai thứ hai, chỉ tay chửi bới vào Thẩm Tứ Nguyệt đang nằm trên giường sưởi. Mắng một hồi vẫn chưa hả giận, thấy người trên giường vẫn không động đậy, bà ta tức giận lao tới kéo chăn ra.
"Tao nói cho mày biết, dù mày có chết thì cũng phải chôn trong mộ nhà họ Triệu, nghĩ không muốn gả à? Con tiện nhân mày tốt nhất bỏ cái ý định đó đi. Nuôi mày ăn không ở không lớn như vậy, tìm cho mày nhà chồng mà lại đòi sống đòi chết, tưởng mày là tiên nữ chắc, còn mơ lấy được ông quan lớn làm bà quan phu nhân?"
Mắng càng thêm tức giận, bà cụ Vương vươn bàn tay gầy guộc như móng gà định giật tóc Thẩm Tứ Nguyệt.
Con tiện nhân này không biết cảm ơn, đáng bị dạy dỗ, sớm gả đi cho người ta dạy cho vài trận đòn là ngoan ngay.
Thẩm Tứ Nguyệt nằm trên giường không còn sức, vốn không muốn để ý đến mụ già điên này, muốn mắng gì cứ mắng, dù sao cô cũng chẳng phải là Thẩm Tứ Nguyệt thật sự. Bây giờ vừa ốm dậy, cơ thể còn yếu mềm không chút sức lực.
Nhưng mụ già khốn nạn lại dám túm tóc cô, kéo mạnh làm da đầu cô đau nhói.
"Cút!" Thẩm Tứ Nguyệt cố gắng gượng nửa thân trên, nghiến răng dồn chút sức lực đẩy bà ta một cái.
Đừng hòng bắt nạt cô, giờ cô chỉ mong chết, chết đi may ra còn có thể xuyên trở lại.
Nghĩ mà xem, cô là sinh viên đại học ở thế kỷ 21, đang học hành tử tế, chỉ vì ngủ gật trong lớp mà bất ngờ xuyên không vào thân thể cô gái này, chẳng lẽ vì cô tên Thẩm Tư Nguyệt đồng âm với cô ấy thôi sao?
Cô còn muốn đánh người nữa đây!
(Để tránh nhầm lẫn, từ giờ trở đi sẽ dùng tên Thẩm Tứ Nguyệt)
Bà cụ Vương không đề phòng, người bình thường bị đánh không dám đáp trả lại đột nhiên phản kháng, khiến mụ ta lảo đảo suýt ngã ngồi xuống đất lạnh, trong tay còn túm được một lọn tóc nhỏ.
Thẩm Tứ Nguyệt đau đớn xoa đầu, vốn tóc cô gái này đã khô cằn như cỏ tranh, vừa vàng vừa mỏng, lại bị mụ khốn nạn này kéo đi một ít.
"Nghịch thiên rồi, đồ con hoang dám đánh tao sao? Người đâu, thằng hai đâu, gọi thằng hai về cho tao, tao phải đánh chết con tiện tì bất hiếu này."
Bà cụ Vương điên cuồng hét toáng lên, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, rồi chạy ra ngoài lấy cây chổi quất lên đầu Thẩm Tứ Nguyệt.
Thẩm Tứ Nguyệt vội lùi vào trong giường, người khôn không chịu thiệt trước mắt, chửi thì chửi được nhưng đánh thì không.
"Bà ơi, có chuyện gì vậy? Để cháu giúp bà."
Bên ngoài vang lên giọng một cô gái trẻ, nhanh nhảu chạy vào phòng.
Thấy bà cụ Vương đang đánh Thẩm Tứ Nguyệt, Thẩm Hồng Mai phấn khích đến mức mắt cũng sáng lên, nhảy lên giường túm lấy chân Thẩm Tứ Nguyệt.
Thẩm Tứ Nguyệt vừa trải qua trận bệnh lớn, nào phải là đối thủ của hai người, bị Thẩm Hồng Mai ghì chân không thể động đậy, cuối cùng chỉ còn cách ôm đầu, chịu đựng trận đòn của bà cụ Vương.
May mà đang mùa đông, mặc áo bông dày nên không bị bầm tím hết người.
Mẹ ruột Thẩm Tứ Nguyệt là Lý Hương, vội vã chạy vào, đứng trên mặt đất khóc lóc cầu xin hai người đừng đánh nữa.
Mãi đến khi bà cụ Vương đánh đến mệt mới ngừng tay, nhổ một bãi nước bọt vào người Thẩm Tứ Nguyệt: "Đúng là ba ngày không đánh là muốn lật nóc, còn dám cứng đầu thì tao đánh mày té c*t luôn."
Một già một trẻ hả giận xong mới chịu xuống giường ra ngoài.
Lý Hương thấy bà cụ Vương nhìn mình với ánh mắt khó chịu, sợ đến mức run rẩy nép sang một bên.
Thấy cô con dâu thứ hai co rúm rúm sợ hãi, bà cụ Vương lại càng tức, quát lên: "Đồ gà mái không biết đẻ, sinh ra cũng chỉ là đứa con hoang, tao nói cho mày biết, nếu nó còn dám không nghe lời, thì cả hai đứa chúng mày cùng cuốn gói cho tao."
Bà cụ Vương đứng trong gian phòng nhỏ phía đông của con trai thứ hai, chỉ tay chửi bới vào Thẩm Tứ Nguyệt đang nằm trên giường sưởi. Mắng một hồi vẫn chưa hả giận, thấy người trên giường vẫn không động đậy, bà ta tức giận lao tới kéo chăn ra.
"Tao nói cho mày biết, dù mày có chết thì cũng phải chôn trong mộ nhà họ Triệu, nghĩ không muốn gả à? Con tiện nhân mày tốt nhất bỏ cái ý định đó đi. Nuôi mày ăn không ở không lớn như vậy, tìm cho mày nhà chồng mà lại đòi sống đòi chết, tưởng mày là tiên nữ chắc, còn mơ lấy được ông quan lớn làm bà quan phu nhân?"
Mắng càng thêm tức giận, bà cụ Vương vươn bàn tay gầy guộc như móng gà định giật tóc Thẩm Tứ Nguyệt.
Con tiện nhân này không biết cảm ơn, đáng bị dạy dỗ, sớm gả đi cho người ta dạy cho vài trận đòn là ngoan ngay.
Thẩm Tứ Nguyệt nằm trên giường không còn sức, vốn không muốn để ý đến mụ già điên này, muốn mắng gì cứ mắng, dù sao cô cũng chẳng phải là Thẩm Tứ Nguyệt thật sự. Bây giờ vừa ốm dậy, cơ thể còn yếu mềm không chút sức lực.
Nhưng mụ già khốn nạn lại dám túm tóc cô, kéo mạnh làm da đầu cô đau nhói.
"Cút!" Thẩm Tứ Nguyệt cố gắng gượng nửa thân trên, nghiến răng dồn chút sức lực đẩy bà ta một cái.
Đừng hòng bắt nạt cô, giờ cô chỉ mong chết, chết đi may ra còn có thể xuyên trở lại.
Nghĩ mà xem, cô là sinh viên đại học ở thế kỷ 21, đang học hành tử tế, chỉ vì ngủ gật trong lớp mà bất ngờ xuyên không vào thân thể cô gái này, chẳng lẽ vì cô tên Thẩm Tư Nguyệt đồng âm với cô ấy thôi sao?
Cô còn muốn đánh người nữa đây!
(Để tránh nhầm lẫn, từ giờ trở đi sẽ dùng tên Thẩm Tứ Nguyệt)
Bà cụ Vương không đề phòng, người bình thường bị đánh không dám đáp trả lại đột nhiên phản kháng, khiến mụ ta lảo đảo suýt ngã ngồi xuống đất lạnh, trong tay còn túm được một lọn tóc nhỏ.
Thẩm Tứ Nguyệt đau đớn xoa đầu, vốn tóc cô gái này đã khô cằn như cỏ tranh, vừa vàng vừa mỏng, lại bị mụ khốn nạn này kéo đi một ít.
"Nghịch thiên rồi, đồ con hoang dám đánh tao sao? Người đâu, thằng hai đâu, gọi thằng hai về cho tao, tao phải đánh chết con tiện tì bất hiếu này."
Bà cụ Vương điên cuồng hét toáng lên, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, rồi chạy ra ngoài lấy cây chổi quất lên đầu Thẩm Tứ Nguyệt.
Thẩm Tứ Nguyệt vội lùi vào trong giường, người khôn không chịu thiệt trước mắt, chửi thì chửi được nhưng đánh thì không.
"Bà ơi, có chuyện gì vậy? Để cháu giúp bà."
Bên ngoài vang lên giọng một cô gái trẻ, nhanh nhảu chạy vào phòng.
Thấy bà cụ Vương đang đánh Thẩm Tứ Nguyệt, Thẩm Hồng Mai phấn khích đến mức mắt cũng sáng lên, nhảy lên giường túm lấy chân Thẩm Tứ Nguyệt.
Thẩm Tứ Nguyệt vừa trải qua trận bệnh lớn, nào phải là đối thủ của hai người, bị Thẩm Hồng Mai ghì chân không thể động đậy, cuối cùng chỉ còn cách ôm đầu, chịu đựng trận đòn của bà cụ Vương.
May mà đang mùa đông, mặc áo bông dày nên không bị bầm tím hết người.
Mẹ ruột Thẩm Tứ Nguyệt là Lý Hương, vội vã chạy vào, đứng trên mặt đất khóc lóc cầu xin hai người đừng đánh nữa.
Mãi đến khi bà cụ Vương đánh đến mệt mới ngừng tay, nhổ một bãi nước bọt vào người Thẩm Tứ Nguyệt: "Đúng là ba ngày không đánh là muốn lật nóc, còn dám cứng đầu thì tao đánh mày té c*t luôn."
Một già một trẻ hả giận xong mới chịu xuống giường ra ngoài.
Lý Hương thấy bà cụ Vương nhìn mình với ánh mắt khó chịu, sợ đến mức run rẩy nép sang một bên.
Thấy cô con dâu thứ hai co rúm rúm sợ hãi, bà cụ Vương lại càng tức, quát lên: "Đồ gà mái không biết đẻ, sinh ra cũng chỉ là đứa con hoang, tao nói cho mày biết, nếu nó còn dám không nghe lời, thì cả hai đứa chúng mày cùng cuốn gói cho tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.