Thập Niên 60: Đưa Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn
Chương 30: Hương Quả Được Hoan Nghênh (2)
Túy Như Quy
20/12/2023
"A Xuyên, con hái trái cây gì vậy?" Trương Đức Bình cũng vội vàng chạy về giúp con trai tháo giỏ trúc lớn xuống, vừa rồi ông ấy nghe được người trong thôn nói con trai nhà mình hái một giỏ trái cây lớn về, thì nhanh chóng chạy về.
Dù sao hiện tại cũng sắp tan công, cho nên Trương Đức Bình cũng không quan tâm chút thời gian như vậy, nói với đội trưởng một tiếng rồi nhanh chóng trở về.
“Vận may tốt gặp được trái cây ngon, cho nên con hái về.” Trương Trình Xuyên vừa cười vừa nói, cầm một quả đưa cho cha mình, nói, “Cha nếm thử, hương vị rất ngon, vị không khác quả lê lắm, nhưng con cảm thấy so với lê càng ăn ngon hơn."
Trương Đức Bình đặt trái cây lên quần áo lau lau, sau đó cắn một miếng, nhất thời đã bị trái cây tràn đầy nước trong miệng làm cho kinh diễm.
“Ăn ngon, đúng thật là so với lê còn ngon hơn.” Trương Đức Bình hài lòng nói, “Một giỏ lớn như vậy, để lại chút cho chúng ta tự mình ăn, còn lại đưa cho một chút cho chị cả con bên kia, ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà cũng cầm cho nhà vợ con một chút.”
Vốn đầu năm nay kết hôn sẽ rất ít lại mặt, nhưng còn không phải vừa vặn Trương Trình Xuyên hái nhiều hoa quả như vậy về sao? Ngày mai vừa vặn chính là ngày lại mặt về nhà mẹ đẻ, để con trai nhỏ dẫn theo con dâu nhỏ cùng về nhà mẹ đẻ một chuyến vậy.
“Ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà, mẹ bảo mẹ con cầm theo một chút trái cây này đến chỗ chị con thăm nó.” Trương Đức Bình nói.
Trương Trình Xuyên gật đầu, chị cả của anh cũng gả đến trên trấn, những năm gần đây đối với người em trai này cũng là không thể chê. Anh chị Trương Trình Xuyên đối xử với anh vô cùng tốt, cho dù đã kết hôn cũng đối xử với em trai này rất tốt.
Đương nhiên chị Trương đối tốt với Trương Trình Xuyên nhưng cũng không vượt qua ranh giới cuối cùng của nhà chồng, chị ấy biết làm người, Trương Trình Xuyên cũng biết làm người, cho nên thái độ của nhà chồng chị Trương đối với Trương Trình Xuyên xem như tốt, cũng không quá oán giận chị Trương là một người chiều em trai.
Lưu Quế Anh cũng rất nhanh đã trở về, nghe Trương Đức Bình nói muốn chia những trái cây này, nhà mình giữ lại ăn một chút, còn lại chia làm hai phần, đưa một phần đến nhà chị Trương, một phần để lại cho hai vợ chồng Trương Trình Xuyên lúc lại mặt mang về, thì cũng nhanh chóng hỗ trợ.
"Thằng cả bên kia quá xa, những trái cây này hẳn không đưa đến chỗ nó được, đáng tiếc." Khi chia trái cây Lưu Quế Anh cảm thán nói, con trai lớn tham gia quân ngũ ở nơi cách quê nhà rất xa, cho nên những trái cây mới mẻ này không đưa đến chỗ anh ấy được.
Lưu Quế Anh có hơi đau lòng con trai lớn, ánh mắt nhìn hương quả lộ vẻ vô cùng đáng tiếc.
“Có thể nấu trái cây này thành mứt, sau đó gửi đến bên anh cả, mứt hoa quả có thể giữ lâu hơn.” Trần Hạ Nguyệt nói.
Lưu Quế Anh mặc dù có hơi thích lải nhải, nhưng là đối với cô xem như tốt, cũng không có các loại tính nết mẹ chồng hận không thể mài chết con dâu, cho nên Trần Hạ Nguyệt cũng hy vọng có thể ở chung với bà tốt hơn.
Thân như mẹ con thì không trông cậy vào, cô chỉ hy vọng có thể là một người bạn cùng phòng quan hệ tốt chút, mẹ chồng nàng dâu không cần nháo ra quá nhiều mâu thuẫn là được, cô không có tâm tình cũng không có tinh lực đấu trí đấu dũng với mẹ chồng.
“Làm thành mứt hoa quả? Vậy sẽ cần bao nhiêu đường chứ?” Lưu Quế Anh đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới con trai lớn phương xa thì cũng muốn làm mứt hoa quả đưa qua cho anh ấy.
Nhà bọn họ có thể sống tốt như vậy phần lớn đều là bởi vì con trai lớn, Lưu Quế Anh không muốn bạc đãi anh ấy. Bà sẽ không vì con trai lớn quanh năm không ở nhà mà đối xử không tốt với anh ấy.
Dù sao hiện tại cũng sắp tan công, cho nên Trương Đức Bình cũng không quan tâm chút thời gian như vậy, nói với đội trưởng một tiếng rồi nhanh chóng trở về.
“Vận may tốt gặp được trái cây ngon, cho nên con hái về.” Trương Trình Xuyên vừa cười vừa nói, cầm một quả đưa cho cha mình, nói, “Cha nếm thử, hương vị rất ngon, vị không khác quả lê lắm, nhưng con cảm thấy so với lê càng ăn ngon hơn."
Trương Đức Bình đặt trái cây lên quần áo lau lau, sau đó cắn một miếng, nhất thời đã bị trái cây tràn đầy nước trong miệng làm cho kinh diễm.
“Ăn ngon, đúng thật là so với lê còn ngon hơn.” Trương Đức Bình hài lòng nói, “Một giỏ lớn như vậy, để lại chút cho chúng ta tự mình ăn, còn lại đưa cho một chút cho chị cả con bên kia, ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà cũng cầm cho nhà vợ con một chút.”
Vốn đầu năm nay kết hôn sẽ rất ít lại mặt, nhưng còn không phải vừa vặn Trương Trình Xuyên hái nhiều hoa quả như vậy về sao? Ngày mai vừa vặn chính là ngày lại mặt về nhà mẹ đẻ, để con trai nhỏ dẫn theo con dâu nhỏ cùng về nhà mẹ đẻ một chuyến vậy.
“Ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà, mẹ bảo mẹ con cầm theo một chút trái cây này đến chỗ chị con thăm nó.” Trương Đức Bình nói.
Trương Trình Xuyên gật đầu, chị cả của anh cũng gả đến trên trấn, những năm gần đây đối với người em trai này cũng là không thể chê. Anh chị Trương Trình Xuyên đối xử với anh vô cùng tốt, cho dù đã kết hôn cũng đối xử với em trai này rất tốt.
Đương nhiên chị Trương đối tốt với Trương Trình Xuyên nhưng cũng không vượt qua ranh giới cuối cùng của nhà chồng, chị ấy biết làm người, Trương Trình Xuyên cũng biết làm người, cho nên thái độ của nhà chồng chị Trương đối với Trương Trình Xuyên xem như tốt, cũng không quá oán giận chị Trương là một người chiều em trai.
Lưu Quế Anh cũng rất nhanh đã trở về, nghe Trương Đức Bình nói muốn chia những trái cây này, nhà mình giữ lại ăn một chút, còn lại chia làm hai phần, đưa một phần đến nhà chị Trương, một phần để lại cho hai vợ chồng Trương Trình Xuyên lúc lại mặt mang về, thì cũng nhanh chóng hỗ trợ.
"Thằng cả bên kia quá xa, những trái cây này hẳn không đưa đến chỗ nó được, đáng tiếc." Khi chia trái cây Lưu Quế Anh cảm thán nói, con trai lớn tham gia quân ngũ ở nơi cách quê nhà rất xa, cho nên những trái cây mới mẻ này không đưa đến chỗ anh ấy được.
Lưu Quế Anh có hơi đau lòng con trai lớn, ánh mắt nhìn hương quả lộ vẻ vô cùng đáng tiếc.
“Có thể nấu trái cây này thành mứt, sau đó gửi đến bên anh cả, mứt hoa quả có thể giữ lâu hơn.” Trần Hạ Nguyệt nói.
Lưu Quế Anh mặc dù có hơi thích lải nhải, nhưng là đối với cô xem như tốt, cũng không có các loại tính nết mẹ chồng hận không thể mài chết con dâu, cho nên Trần Hạ Nguyệt cũng hy vọng có thể ở chung với bà tốt hơn.
Thân như mẹ con thì không trông cậy vào, cô chỉ hy vọng có thể là một người bạn cùng phòng quan hệ tốt chút, mẹ chồng nàng dâu không cần nháo ra quá nhiều mâu thuẫn là được, cô không có tâm tình cũng không có tinh lực đấu trí đấu dũng với mẹ chồng.
“Làm thành mứt hoa quả? Vậy sẽ cần bao nhiêu đường chứ?” Lưu Quế Anh đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới con trai lớn phương xa thì cũng muốn làm mứt hoa quả đưa qua cho anh ấy.
Nhà bọn họ có thể sống tốt như vậy phần lớn đều là bởi vì con trai lớn, Lưu Quế Anh không muốn bạc đãi anh ấy. Bà sẽ không vì con trai lớn quanh năm không ở nhà mà đối xử không tốt với anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.