Thập Niên 60: Đưa Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn
Chương 22: Trở Về (2)
Túy Như Quy
14/12/2023
Sau khi Trần Hạ Nguyệt ngâm quần áo xong thì mặc kệ, nhìn thời gian còn nhiều thì cô cảm thấy nhàm chán cũng không muốn động, cho nên cầm quyển sách ngồi ở trong phòng đọc sách.
Cô thật ra muốn đọc ở trong sân, nhưng cô lo lắng có người đi ngang qua thấy cô gì cũng không làm mà ngồi đọc sách như vậy, sẽ nói cô làm ra vẻ tư bản gì đó.
Đọc sách thật ra cũng không thế nào xem vào được, dù sao kiếp trước cô rời khỏi trường học quá lâu, hơn nữa thành tích học tập của cô cũng chỉ bình thường, có thể thi đậu đại học còn là kết quả trước khi thi đại học điên cuồng bổ túc.
Lúc này Trần Hạ Nguyệt cũng chỉ có thể xem các loại sách ngữ văn, tập thơ tán văn, Trần Hạ Nguyệt có hơi tò mò các loại sách , mấy năm sau vẫn không thể xem sao?
Còn tập thơ cổ, tập văn xuôi, vân vân? Cũng không thể đọc à? Dù sao Trần Hạ Nguyệt cũng không hiểu rõ lắm, ai bảo cô là hậu duệ sinh sau năm 90, hơn nữa còn là hậu duệ sau 95, đối với chuyện thập niên 60 - 70 thật sự đúng là không tính là hiểu rõ.
Trần Hạ Nguyệt đọc sách một lát rồi đứng lên ra sân giặt quần áo, cô dùng xà phòng giặt. Lúc này, Trần Hạ Nguyệt vô cùng nhớ bột giặt và nước giặt.
Sau khi giặt xong quần áo phơi nắng, Trần Hạ Nguyệt lại cầm băng ghế nhỏ đội mũ rơm nhổ cỏ trong sân.
Sau khi thời gian thu hoạch ngô đến, Trần Hạ Nguyệt tiếp tục trồng ngô, cô dự định trước khi mở khóa cây trồng tiếp theo thì không định trồng lúa mì nữa.
Dù sao hiện tại lúa mì vẫn đã đủ ăn, hôm nay Trương Trình Xuyên vừa mới ra tay đã bán hai ngàn cân bột mì, cô quyết định sắp tới sẽ không lại tiếp tục bán bột mì.
Ngô cũng không tệ, sản lượng ngô ở nông trường cũng rất cao, sản lượng mỗi mẫu có thể đạt khoảng 2000 - 3000 cân. Trần Hạ Nguyệt trồng bảy phần đất, một lần thu hoạch cũng có thể thu hoạch hơn hai ngàn cân ngô.
Trần Hạ Nguyệt gia công ra năm mươi cân bột ngô có dự định trộn với bột mì làm đồ ăn ngon, ngô còn lại thì chắc đều sẽ bán cho hệ thống.
Thực ra nông trường không chỉ có thể thu hoạch lúa mì và ngô, rơm rạ thân cây gì đó cũng có thể thu hoạch, nhưng hệ thống nông trường tự động chế biến thành thức ăn gia súc và phân bón.
Nếu không thì đất nông trại vẫn luôn tốt như vậy, sản lượng cao như vậy hay sao chứ? Hệ thống nông trường tự động phân giải thân lúa mì và cán ngô thành phân bón, chỉ một phần là để chế biến thành thức ăn chăn nuôi gia cầm trong nông trường.
Trần Hạ Nguyệt rất hài lòng với tình huống như vậy, hệ thống nông trường rất nhân tính hóa, sẽ không bạc đãi ký chủ Trần Hạ Nguyệt.
Lúc Trần Hạ Nguyệt nhổ cỏ, Trương Trình Xuyên rốt cục ngủ bù đủ giấc, sau khi ngáp dài đi ra thì duỗi lưng một cái, Trương Trình Xuyên nhìn Trần Hạ Nguyệt ngồi ở bên cạnh luống rau nghiêm túc nhổ cỏ, nhất thời nở nụ cười.
“Còn rất chịu khó nhỉ, thế nào? Đã nhổ hết cỏ ruộng rau rồi?” Trương Trình Xuyên cười ha hả hỏi.
Trần Hạ Nguyệt nghe được thanh âm của anh thì quay đầu lại nhìn một cái, gật đầu hỏi: "Buổi trưa rồi sao?”
“Chưa đâu.” Trương Trình Xuyên nhún nhún vai nói, “Lúc này mới vừa mười giờ sáng, cách mười hai giờ còn sớm.”
“Không ngủ thêm một lát?” Trần Hạ Nguyệt hỏi.
“Không ngủ, ngủ nhiều buổi tối không ngủ được.” Trương Trình Xuyên đi tới bên giếng trong sân múc nước rửa mặt, sau khi rửa xong nhìn về phía Hạ Nguyệt nói, “Nhàm chán à? Có muốn anh dẫn em lên núi không?”
Trần Hạ Nguyệt có hơi động tâm, cô đã rất lâu không lên núi, không nói tới trong khoảng thời gian xuyên qua tới đây này, dù là kiếp trước cô cũng đã nhiều năm không có lên núi.
Trương Trình Xuyên nói, "Lúc này còn sớm, chúng ta lên núi đi, cơm trưa thì không cần làm, để lại mấy chiếc bánh mì cho cha mẹ là được, họ trở về chỉ cần nấu canh ăn với bánh mì là được.”
Cô thật ra muốn đọc ở trong sân, nhưng cô lo lắng có người đi ngang qua thấy cô gì cũng không làm mà ngồi đọc sách như vậy, sẽ nói cô làm ra vẻ tư bản gì đó.
Đọc sách thật ra cũng không thế nào xem vào được, dù sao kiếp trước cô rời khỏi trường học quá lâu, hơn nữa thành tích học tập của cô cũng chỉ bình thường, có thể thi đậu đại học còn là kết quả trước khi thi đại học điên cuồng bổ túc.
Lúc này Trần Hạ Nguyệt cũng chỉ có thể xem các loại sách ngữ văn, tập thơ tán văn, Trần Hạ Nguyệt có hơi tò mò các loại sách , mấy năm sau vẫn không thể xem sao?
Còn tập thơ cổ, tập văn xuôi, vân vân? Cũng không thể đọc à? Dù sao Trần Hạ Nguyệt cũng không hiểu rõ lắm, ai bảo cô là hậu duệ sinh sau năm 90, hơn nữa còn là hậu duệ sau 95, đối với chuyện thập niên 60 - 70 thật sự đúng là không tính là hiểu rõ.
Trần Hạ Nguyệt đọc sách một lát rồi đứng lên ra sân giặt quần áo, cô dùng xà phòng giặt. Lúc này, Trần Hạ Nguyệt vô cùng nhớ bột giặt và nước giặt.
Sau khi giặt xong quần áo phơi nắng, Trần Hạ Nguyệt lại cầm băng ghế nhỏ đội mũ rơm nhổ cỏ trong sân.
Sau khi thời gian thu hoạch ngô đến, Trần Hạ Nguyệt tiếp tục trồng ngô, cô dự định trước khi mở khóa cây trồng tiếp theo thì không định trồng lúa mì nữa.
Dù sao hiện tại lúa mì vẫn đã đủ ăn, hôm nay Trương Trình Xuyên vừa mới ra tay đã bán hai ngàn cân bột mì, cô quyết định sắp tới sẽ không lại tiếp tục bán bột mì.
Ngô cũng không tệ, sản lượng ngô ở nông trường cũng rất cao, sản lượng mỗi mẫu có thể đạt khoảng 2000 - 3000 cân. Trần Hạ Nguyệt trồng bảy phần đất, một lần thu hoạch cũng có thể thu hoạch hơn hai ngàn cân ngô.
Trần Hạ Nguyệt gia công ra năm mươi cân bột ngô có dự định trộn với bột mì làm đồ ăn ngon, ngô còn lại thì chắc đều sẽ bán cho hệ thống.
Thực ra nông trường không chỉ có thể thu hoạch lúa mì và ngô, rơm rạ thân cây gì đó cũng có thể thu hoạch, nhưng hệ thống nông trường tự động chế biến thành thức ăn gia súc và phân bón.
Nếu không thì đất nông trại vẫn luôn tốt như vậy, sản lượng cao như vậy hay sao chứ? Hệ thống nông trường tự động phân giải thân lúa mì và cán ngô thành phân bón, chỉ một phần là để chế biến thành thức ăn chăn nuôi gia cầm trong nông trường.
Trần Hạ Nguyệt rất hài lòng với tình huống như vậy, hệ thống nông trường rất nhân tính hóa, sẽ không bạc đãi ký chủ Trần Hạ Nguyệt.
Lúc Trần Hạ Nguyệt nhổ cỏ, Trương Trình Xuyên rốt cục ngủ bù đủ giấc, sau khi ngáp dài đi ra thì duỗi lưng một cái, Trương Trình Xuyên nhìn Trần Hạ Nguyệt ngồi ở bên cạnh luống rau nghiêm túc nhổ cỏ, nhất thời nở nụ cười.
“Còn rất chịu khó nhỉ, thế nào? Đã nhổ hết cỏ ruộng rau rồi?” Trương Trình Xuyên cười ha hả hỏi.
Trần Hạ Nguyệt nghe được thanh âm của anh thì quay đầu lại nhìn một cái, gật đầu hỏi: "Buổi trưa rồi sao?”
“Chưa đâu.” Trương Trình Xuyên nhún nhún vai nói, “Lúc này mới vừa mười giờ sáng, cách mười hai giờ còn sớm.”
“Không ngủ thêm một lát?” Trần Hạ Nguyệt hỏi.
“Không ngủ, ngủ nhiều buổi tối không ngủ được.” Trương Trình Xuyên đi tới bên giếng trong sân múc nước rửa mặt, sau khi rửa xong nhìn về phía Hạ Nguyệt nói, “Nhàm chán à? Có muốn anh dẫn em lên núi không?”
Trần Hạ Nguyệt có hơi động tâm, cô đã rất lâu không lên núi, không nói tới trong khoảng thời gian xuyên qua tới đây này, dù là kiếp trước cô cũng đã nhiều năm không có lên núi.
Trương Trình Xuyên nói, "Lúc này còn sớm, chúng ta lên núi đi, cơm trưa thì không cần làm, để lại mấy chiếc bánh mì cho cha mẹ là được, họ trở về chỉ cần nấu canh ăn với bánh mì là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.