Thập Niên 60: Gả Cho Anh Họ Lợi Hại Của Nữ Chính
Chương 1: Xuyên Sách 1
Tuyết Gia
21/06/2024
Tháng ba năm 1965, tiết trời phương Nam đã ngập tràn hơi thở mùa xuân, thế nhưng Bắc Kinh vẫn còn se se gió lạnh. Năm nay thời tiết lại càng lạnh giá hơn, trên bầu trời còn lất phất những bông tuyết.
Khương Lê Lê chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, không nhịn được rùng mình một cái. Cô cố gắng mở mắt ra, sau đó thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Giường đất sưởi ấm thường thấy ở phương Bắc, tấm rèm vải vá chằng vá đụp, những bức tường được dán bằng giấy báo, khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ và cả bóng đèn dây tóc mà khi còn nhỏ cô mới được nhìn thấy...
Khương Lê Lê giật mình đứng bật dậy. Mặc dù đã tăng ca liên tục bảy ngày, mệt mỏi đến mức hai mắt hoa lên nhưng cũng không đến mức đi nhầm phòng, huống chi căn phòng mang đậm hơi thở thời đại này về cơ bản không có trong khu chung cư cô ở.
Chẳng lẽ là mơ?
Khương Lê Lê véo mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức dâng trào trong hốc mắt. Trời ạ, véo mạnh quá, đau chết đi được.
Vừa xoa phần thịt mềm bên trong đùi, cô vừa tự nhủ: Không phải mơ, vậy tại sao cô lại ở đây?
Đột nhiên, Khương Lê Lê cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, sau đó vô số ký ức không thuộc về mình ùa vào trong đầu.
Hóa ra tối qua cô đã đột tử, bây giờ là xuyên không, xuyên vào trên người một cô gái cùng tên cùng họ với cô. Tuy nhiên, cô gái này nhỏ hơn cô chính xác là mười tuổi, năm nay mới mười chín, tốt nghiệp trung học năm ngoái, không thi đại học cũng không có công việc, chỉ ở nhà giúp đỡ làm việc nhà.
Nguyên chủ khác với cô, cô là trẻ mồ côi, còn nguyên chủ có ba mẹ khỏe mạnh, có anh chị em trai, tính cả ông bà nội ở quê, các bác cả, bác hai... Tóm lại là họ hàng rất đông đúc.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm bây giờ là năm 1965, thiếu ăn thiếu mặc thì cũng đành, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến năm 1966. Nếu cô không tìm được việc làm thì sẽ phải xuống nông thôn ư?
Khương Lê Lê không phải là tiểu thư đài các không dính khói lửa nhân gian. Khi còn ở cô nhi viện, cô đã cùng bà viện trưởng trồng trọt nên biết trồng trọt vất vả như thế nào. Với thân hình nhỏ bé này, mười năm đấy! Cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thực ra chuyện này cũng không vội, ít nhất cô vẫn còn một năm để nghĩ cách. Điều cấp bách lúc này là giải quyết rắc rối mà nguyên chủ gây ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Lê Lê chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, không nhịn được rùng mình một cái. Cô cố gắng mở mắt ra, sau đó thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Giường đất sưởi ấm thường thấy ở phương Bắc, tấm rèm vải vá chằng vá đụp, những bức tường được dán bằng giấy báo, khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ và cả bóng đèn dây tóc mà khi còn nhỏ cô mới được nhìn thấy...
Khương Lê Lê giật mình đứng bật dậy. Mặc dù đã tăng ca liên tục bảy ngày, mệt mỏi đến mức hai mắt hoa lên nhưng cũng không đến mức đi nhầm phòng, huống chi căn phòng mang đậm hơi thở thời đại này về cơ bản không có trong khu chung cư cô ở.
Chẳng lẽ là mơ?
Khương Lê Lê véo mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức dâng trào trong hốc mắt. Trời ạ, véo mạnh quá, đau chết đi được.
Vừa xoa phần thịt mềm bên trong đùi, cô vừa tự nhủ: Không phải mơ, vậy tại sao cô lại ở đây?
Đột nhiên, Khương Lê Lê cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, sau đó vô số ký ức không thuộc về mình ùa vào trong đầu.
Hóa ra tối qua cô đã đột tử, bây giờ là xuyên không, xuyên vào trên người một cô gái cùng tên cùng họ với cô. Tuy nhiên, cô gái này nhỏ hơn cô chính xác là mười tuổi, năm nay mới mười chín, tốt nghiệp trung học năm ngoái, không thi đại học cũng không có công việc, chỉ ở nhà giúp đỡ làm việc nhà.
Nguyên chủ khác với cô, cô là trẻ mồ côi, còn nguyên chủ có ba mẹ khỏe mạnh, có anh chị em trai, tính cả ông bà nội ở quê, các bác cả, bác hai... Tóm lại là họ hàng rất đông đúc.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm bây giờ là năm 1965, thiếu ăn thiếu mặc thì cũng đành, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến năm 1966. Nếu cô không tìm được việc làm thì sẽ phải xuống nông thôn ư?
Khương Lê Lê không phải là tiểu thư đài các không dính khói lửa nhân gian. Khi còn ở cô nhi viện, cô đã cùng bà viện trưởng trồng trọt nên biết trồng trọt vất vả như thế nào. Với thân hình nhỏ bé này, mười năm đấy! Cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thực ra chuyện này cũng không vội, ít nhất cô vẫn còn một năm để nghĩ cách. Điều cấp bách lúc này là giải quyết rắc rối mà nguyên chủ gây ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.