Chương 44
Công tử gia
02/03/2023
Vương Anh ước lượng khoảng cách, nhanh chóng trèo lên cây hái những quả còn sót lại xuống bỏ vào trong túi.
Nhờ uống nước Linh Tuyền liên tục suốt cả ngày, thân thể của nguyên chủ sau vài ngày điều dưỡng và nghỉ ngơi đã có cảm giác đang dần dần hồi phục.
Vương Anh vung vẩy cánh tay, cảm thấy rất hài lòng. Lúc ở thời kỳ tận thế cô là một con gà rù yếu ớt, nhưng sau khi đến đây, thể chất này của cô khôi phục đến đỉnh điểm, đủ để đối phó với một số đòn tấn công, mà điều này vừa khéo là một sự đảm bảo cho cuộc sống của cô hiện giờ.
Sau khi hái hạt dẻ xong, Vương Anh lại tìm được một khúc gỗ mục ở trong núi, bên trên mọc một ít mộc nhĩ, cô vui vẻ hái chúng về.
Vương Anh càng đi càng vào sâu, con người cô có một đặc điểm ấy là rất giỏi nhận diện phương hướng bởi vậy nên cô mới dám đi vào trong ngọn núi sâu hun hút này.
Đi được một lát thì Vương Anh nghe thấy tiếng sột soạt, năm giác quan vốn dĩ nhanh nhạy cũng lập tức phát huy tác dụng.
Vương Anh đưa mắt nhìn về phía không xa, tâm trạng vô cùng phấn khích.
Một con thỏ rừng mập mạp đang hí hoáy ở đó, mải mê nhấm nháp lá cỏ mọc bên chân mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy con thỏ rừng kia, trong đầu Vương Anh chỉ nhìn thấy mỗi thịt thịt thịt.
Cô nhẹ nhàng lại gần con thỏ, nhìn trước ngó sau, muốn tìm một cái gậy vừa tay, tốt nhất là nhỏ một chút. Tuy con thỏ rừng này thân mình tròn trịa, cực kỳ mập mạp nhưng Vương Anh cũng không dám sơ suất.
Vì cuộc sống khó khăn nên người trong đại đội cũng thường xuyên lên núi, con thỏ này có thể béo tròn mập mạp thế này, thiết nghĩ chắc chắn là chạy rất nhanh.
Con thỏ quả nhiên rất nhạy bén, Vương Anh chỉ mới khẽ động vào bụi cỏ nó đã lập tức phi như bay về hang thỏ ở cách đó không xa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vương Anh vội phi cành cây trong tay mình qua, gần như cùng một lúc, con thỏ bị hai cành cây đâm trúng, một cành đâm thẳng vào cổ con thỏ, cành còn lại đâm vào đùi.
Vương Anh thở dài, cành cây mà cô phi ra là cành cắm vào đùi thỏ, hơi lệch một chút so với dự tính. Nếu không phải người đối diện kia bồi thêm một cành thì chắc có lẽ con thỏ này đã chui tọt vào hang rồi.
Vậy nên con thỏ này nên được tính là thuộc về người đối diện kia.
Vương Anh tiếc nuối nhìn con thỏ đã tắt thở, quyết định mặt dày xin đổi lấy đùi thỏ với người đang nấp sau cây kia. Dù sao cô cũng không biết làm, thôi thì lấy mộc nhĩ đổi với người ta cho rồi.
Kết quả khi người ở phía sau cây kia vừa xuất hiện, Vương Anh liền buồn bực.
Sao lại là người này nữa vậy?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã gặp nhau đến tận ba lần.
Chỉ thấy cách ăn mặc của Từ Sương cũng hao hao Vương Anh, hai người đều đeo gùi, chỉ khác là gùi của Từ Sương xem ra đầy hơn của Vương Anh nhiều lắm.
Vương Anh cũng không lòng vòng, mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ờ gì nhỉ...anh rể? Anh có thể đổi cho tôi một cái đùi thỏ không?"
Mặc dù trong lòng cảm thấy người trước mặt đây với chị họ Vương Linh Linh không thành đôi được, nhưng trong những tình huống như thế này cứ làm thân với họ chắc chắn là không sai.
Vương Anh đưa gùi ra cho Từ Sương xem "Tôi lấy mộc nhĩ đổi với anh nhé, có được không?"
Trên mặt Từ Sương không nhìn ra được biểu cảm gì, Vương Anh thì lại thầm thở dài một hơi.
Nhờ uống nước Linh Tuyền liên tục suốt cả ngày, thân thể của nguyên chủ sau vài ngày điều dưỡng và nghỉ ngơi đã có cảm giác đang dần dần hồi phục.
Vương Anh vung vẩy cánh tay, cảm thấy rất hài lòng. Lúc ở thời kỳ tận thế cô là một con gà rù yếu ớt, nhưng sau khi đến đây, thể chất này của cô khôi phục đến đỉnh điểm, đủ để đối phó với một số đòn tấn công, mà điều này vừa khéo là một sự đảm bảo cho cuộc sống của cô hiện giờ.
Sau khi hái hạt dẻ xong, Vương Anh lại tìm được một khúc gỗ mục ở trong núi, bên trên mọc một ít mộc nhĩ, cô vui vẻ hái chúng về.
Vương Anh càng đi càng vào sâu, con người cô có một đặc điểm ấy là rất giỏi nhận diện phương hướng bởi vậy nên cô mới dám đi vào trong ngọn núi sâu hun hút này.
Đi được một lát thì Vương Anh nghe thấy tiếng sột soạt, năm giác quan vốn dĩ nhanh nhạy cũng lập tức phát huy tác dụng.
Vương Anh đưa mắt nhìn về phía không xa, tâm trạng vô cùng phấn khích.
Một con thỏ rừng mập mạp đang hí hoáy ở đó, mải mê nhấm nháp lá cỏ mọc bên chân mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy con thỏ rừng kia, trong đầu Vương Anh chỉ nhìn thấy mỗi thịt thịt thịt.
Cô nhẹ nhàng lại gần con thỏ, nhìn trước ngó sau, muốn tìm một cái gậy vừa tay, tốt nhất là nhỏ một chút. Tuy con thỏ rừng này thân mình tròn trịa, cực kỳ mập mạp nhưng Vương Anh cũng không dám sơ suất.
Vì cuộc sống khó khăn nên người trong đại đội cũng thường xuyên lên núi, con thỏ này có thể béo tròn mập mạp thế này, thiết nghĩ chắc chắn là chạy rất nhanh.
Con thỏ quả nhiên rất nhạy bén, Vương Anh chỉ mới khẽ động vào bụi cỏ nó đã lập tức phi như bay về hang thỏ ở cách đó không xa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vương Anh vội phi cành cây trong tay mình qua, gần như cùng một lúc, con thỏ bị hai cành cây đâm trúng, một cành đâm thẳng vào cổ con thỏ, cành còn lại đâm vào đùi.
Vương Anh thở dài, cành cây mà cô phi ra là cành cắm vào đùi thỏ, hơi lệch một chút so với dự tính. Nếu không phải người đối diện kia bồi thêm một cành thì chắc có lẽ con thỏ này đã chui tọt vào hang rồi.
Vậy nên con thỏ này nên được tính là thuộc về người đối diện kia.
Vương Anh tiếc nuối nhìn con thỏ đã tắt thở, quyết định mặt dày xin đổi lấy đùi thỏ với người đang nấp sau cây kia. Dù sao cô cũng không biết làm, thôi thì lấy mộc nhĩ đổi với người ta cho rồi.
Kết quả khi người ở phía sau cây kia vừa xuất hiện, Vương Anh liền buồn bực.
Sao lại là người này nữa vậy?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã gặp nhau đến tận ba lần.
Chỉ thấy cách ăn mặc của Từ Sương cũng hao hao Vương Anh, hai người đều đeo gùi, chỉ khác là gùi của Từ Sương xem ra đầy hơn của Vương Anh nhiều lắm.
Vương Anh cũng không lòng vòng, mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ờ gì nhỉ...anh rể? Anh có thể đổi cho tôi một cái đùi thỏ không?"
Mặc dù trong lòng cảm thấy người trước mặt đây với chị họ Vương Linh Linh không thành đôi được, nhưng trong những tình huống như thế này cứ làm thân với họ chắc chắn là không sai.
Vương Anh đưa gùi ra cho Từ Sương xem "Tôi lấy mộc nhĩ đổi với anh nhé, có được không?"
Trên mặt Từ Sương không nhìn ra được biểu cảm gì, Vương Anh thì lại thầm thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.