Chương 49
Công tử gia
02/03/2023
Năm lần sáu lần như vậy, chỉ sợ người trong đại đội đều sẽ thay đổi quan điểm, nói cô soi mói rồi bảo cô kén cá chọn canh.
Đợi đến lúc đó, Vương Vĩnh Thuận chọn cho cô người nào cô cũng phải chấp nhận cả.
Vương Anh híp mắt, những lúc như thế này, tốt nhất chính là tự mình hóa bị động thành chủ động.
Chỉ cần cô tìm được người thích hợp để kết hôn trước thì gia đình bác trai cũng không còn cách nào lấy chuyện hôn nhân của cô để đạt được mục đích nữa.
Vương Anh không thể nào ngờ được, đời trước mình độc thân đến chết, thế mà đời này tuổi mới bao nhiêu mà đã phải tự tìm chồng cho mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Vương Anh chỉ có thể tiếc nuối bày tỏ, trong ký ức của nguyên chủ hoàn toàn không có một người đàn ông chất lượng cao nào để có thể chọn lựa cả.
Trong đại đội cũng có mấy người còn độc thân, nhưng phàm là người còn độc thân thì đều hoặc là có khuyết điểm gì đó, hoặc là nhà nghèo rớt mồng tơi.
Cứ như thế, Vương Anh nghĩ mãi cũng không chọn được ai, cho dù chọn người ở rể cũng không thể chọn loại như thế được.
Hơn nữa góp gạo thổi cơm chung thì cũng phải xem xem phẩm chất của đối phương thế nào chứ, đâu thể tóm bừa một người đàn ông về rồi kết hôn được.
Loại trừ những người độc thân trên, còn lại số lượng cũng chẳng được mấy người, có điều Vương Anh lại chẳng có ấn tượng gì với mấy người này cả, nhất thời cũng không nghĩ ra được ai.
Suy đi nghĩ lại, thanh niên trí thức có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Vương Anh nghĩ, cũng chính là mười năm này, thanh niên trí thức không về lại thành phố được, mà mình cũng cần một hoàn cảnh gia đình ổn định. Hai bên hợp tác cùng có lợi.
Đợi đến khi kỳ thi đại học khôi phục lại, cho dù đối phương trở về thành phố thì ít nhất cũng đã sống được mấy năm yên ổn.
Kỳ thi đại học được khôi phục rồi, không lâu sau môi trường sẽ trở nên cởi mở hơn, khi đó cô kiếm chút việc gì đó làm cũng được.
Tính toán như vậy, Vương Anh liền cảm thấy yên tâm hơn trong lòng.
Lúc này, tiếng gọi của Lý Xuân Quyên từ bên ngoài vọng vào: "Tam Nha! Tam Nha! Qua ăn cơm thôi.”
Bác cả Vương Vĩnh Thuận đã trở về, đang tươi cười ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn bày một tô thịt gà thơm ngào ngạt.
Có lẽ bởi nhìn thấy sắp sửa tống khứ được Vương Anh đi chỗ khác, Lý Xuân Quyên cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
"Mau đến đây nếm thử xem, đây là thịt gà treo gió đấy, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.”
Vương Linh Linh qua nhà họ Từ đổi thịt gà cũng chỉ có thể là gà khô, Từ Sương là đầu bếp, những đồ hong khô ướp muối đều làm ngon hơn nhà khác.
Lấy miếng gà trước mắt này mà nói, phải đem thịt gà chặt ra, thoa lên một lớp muối cùng các loại gia vị đã được giã nhuyễn, sau khi thoa đều rồi thì đem đi treo gió, giữa chừng còn phải chú ý thoa nguyên liệu thêm hai lần nữa, vào dịp Tết thì còn quét lên thêm một ít đường.
Trải qua nhiều công đoạn như vậy, thịt gà trở nên dai và chắc, mùi thơm ở cách rất xa cũng có thể ngửi thấy.
Tay nghề của Lý Xuân Quyên thuộc loại không tốt không dở, trực tiếp đem miếng gà bỏ vào nồi, lại bỏ thêm hơn phân nửa chậu khoai tây bắp cải, nấu thành một nồi lớn thơm ngào ngạt, ăn không hết đến ngày mai lại cho thêm chút rau vào, như vậy mang theo mùi thịt, có thể ăn liền bốn năm ngày.
Đợi đến lúc đó, Vương Vĩnh Thuận chọn cho cô người nào cô cũng phải chấp nhận cả.
Vương Anh híp mắt, những lúc như thế này, tốt nhất chính là tự mình hóa bị động thành chủ động.
Chỉ cần cô tìm được người thích hợp để kết hôn trước thì gia đình bác trai cũng không còn cách nào lấy chuyện hôn nhân của cô để đạt được mục đích nữa.
Vương Anh không thể nào ngờ được, đời trước mình độc thân đến chết, thế mà đời này tuổi mới bao nhiêu mà đã phải tự tìm chồng cho mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Vương Anh chỉ có thể tiếc nuối bày tỏ, trong ký ức của nguyên chủ hoàn toàn không có một người đàn ông chất lượng cao nào để có thể chọn lựa cả.
Trong đại đội cũng có mấy người còn độc thân, nhưng phàm là người còn độc thân thì đều hoặc là có khuyết điểm gì đó, hoặc là nhà nghèo rớt mồng tơi.
Cứ như thế, Vương Anh nghĩ mãi cũng không chọn được ai, cho dù chọn người ở rể cũng không thể chọn loại như thế được.
Hơn nữa góp gạo thổi cơm chung thì cũng phải xem xem phẩm chất của đối phương thế nào chứ, đâu thể tóm bừa một người đàn ông về rồi kết hôn được.
Loại trừ những người độc thân trên, còn lại số lượng cũng chẳng được mấy người, có điều Vương Anh lại chẳng có ấn tượng gì với mấy người này cả, nhất thời cũng không nghĩ ra được ai.
Suy đi nghĩ lại, thanh niên trí thức có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Vương Anh nghĩ, cũng chính là mười năm này, thanh niên trí thức không về lại thành phố được, mà mình cũng cần một hoàn cảnh gia đình ổn định. Hai bên hợp tác cùng có lợi.
Đợi đến khi kỳ thi đại học khôi phục lại, cho dù đối phương trở về thành phố thì ít nhất cũng đã sống được mấy năm yên ổn.
Kỳ thi đại học được khôi phục rồi, không lâu sau môi trường sẽ trở nên cởi mở hơn, khi đó cô kiếm chút việc gì đó làm cũng được.
Tính toán như vậy, Vương Anh liền cảm thấy yên tâm hơn trong lòng.
Lúc này, tiếng gọi của Lý Xuân Quyên từ bên ngoài vọng vào: "Tam Nha! Tam Nha! Qua ăn cơm thôi.”
Bác cả Vương Vĩnh Thuận đã trở về, đang tươi cười ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn bày một tô thịt gà thơm ngào ngạt.
Có lẽ bởi nhìn thấy sắp sửa tống khứ được Vương Anh đi chỗ khác, Lý Xuân Quyên cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
"Mau đến đây nếm thử xem, đây là thịt gà treo gió đấy, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.”
Vương Linh Linh qua nhà họ Từ đổi thịt gà cũng chỉ có thể là gà khô, Từ Sương là đầu bếp, những đồ hong khô ướp muối đều làm ngon hơn nhà khác.
Lấy miếng gà trước mắt này mà nói, phải đem thịt gà chặt ra, thoa lên một lớp muối cùng các loại gia vị đã được giã nhuyễn, sau khi thoa đều rồi thì đem đi treo gió, giữa chừng còn phải chú ý thoa nguyên liệu thêm hai lần nữa, vào dịp Tết thì còn quét lên thêm một ít đường.
Trải qua nhiều công đoạn như vậy, thịt gà trở nên dai và chắc, mùi thơm ở cách rất xa cũng có thể ngửi thấy.
Tay nghề của Lý Xuân Quyên thuộc loại không tốt không dở, trực tiếp đem miếng gà bỏ vào nồi, lại bỏ thêm hơn phân nửa chậu khoai tây bắp cải, nấu thành một nồi lớn thơm ngào ngạt, ăn không hết đến ngày mai lại cho thêm chút rau vào, như vậy mang theo mùi thịt, có thể ăn liền bốn năm ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.