[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 34: Dạy dỗ (1)
Ly Yển
19/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà cụ đập tay Trương Ninh: “Mẹ biết, yên tâm đi, không xử phạt thì tiểu Mai của mẹ sẽ nằm ở trên giường không dậy."
Bà cụ nói vậy không phải là nói chơi, mà quán triệt đến cùng, nói được là làm được, đè Tô Duệ ở trên giường, giam ở nhà.
Cho đến mấy ngày sau, lãnh đạo đơn vị thành phố dẫn vợ Chu Trường Cung là Trần Oánh tới xin lỗi, xử phạt xuống chức, còn bồi thường phí nuôi quân một trăm đồng cho Tô Duệ thì Tô Duệ mới được giải phóng, ra khỏi nhà lần nữa.
Mấy ngày nay, Tô Duệ bỏ tiền nhờ Trương Ninh mua ít bột, rau, dầu đậu nành ở quán cơm giúp cô.
Gạo là "gạo chín hai", bột là "bột tám một", có hai loại rau củ, cải Mai khô và hơn nửa bao khoai tây tươi.
Dùng túi nilon buộc miệng để đựng cải Mai khô phơi nắng thì để bao lâu cũng không bị vấn đề gì.
Kích cỡ khoai tây không đồng nhất, hầu hết mấy của to đều hỏng, trời mưa dầm nên không giữ được. Sợ hỏng mất, mấy ngày tới, Tô Duệ đọc lại công thức nấu ăn theo trí nhớ nguyên chủ để lại, Trương Ninh bắt tay vào làm. Mỗi ngày ba người lại nấu đa dạng các món ăn cho hai đứa trẻ.
Tô Duệ nằm trên giường suốt, vừa ra tay, vừa tranh thủ được nhiều thời gian.
Trương Ninh nấu ăn thường ngọt, khẩu vị của nguyên thân nặng, thích mặn cay.
Trương Ninh và bà Vương không nghi ngờ gì, chỉ coi là cô suy nghĩ nhiều nên muốn biết thêm về thói quen ăn uống của phương nam, đến phòng ăn bắt đầu làm việc.
Học cả ngày, mặc dù tài nấu nướng của Tô Duệ vẫn không thể so sánh với nguyên chủ, nhưng làm mấy lần, bưng lên bàn ăn nhà mình, hai đứa trẻ đều không kén chọn, hoặc là có gì đó ngăn chặn sự hứng thú.
"Chị dâu có ở đây không?"
Phơi khô hai bộ quần áo trẻ em ở khu tập thể, Vương Hồng Chí tập thể dục buổi sáng xong, thừa dịp tất cả mọi người đến nhà ăn lấy cơm ăn thì cầm quần áo lên, chạy tới như một làn khói.
Từ xa đã ngửi thấy mùi chiên rán trong mưa, đến cửa, mùi này càng rõ, khiến cái bụng trống rỗng của anh ấy kêu ọc ọc.
"Mẹ, là chú Vương, bụng chú ấy kêu.” Tiểu Hắc Đản thèm thuồng mà nhìn bánh khoai mới ra lò còn chảy mỡ tí tách trong bát: “Bụng con cũng đói, mẹ, con có thể lấy ba cái không."
"Ba cái chia kiểu gì, mình con ăn à?" Tô Duệ cười nhìn Tiểu Hắc Đản, nói với Lâm Niệm Doanh đang nấu nướng: “Được rồi, rửa tay đi, ăn cơm thôi."
"Đồng chí Vương cũng ăn cùng đi.” Tô Duệ múc nửa chậu nước để lên kệ trúc ở cửa, gọi Vương Hồng Chí và Lâm Niệm Doanh rửa tay ăn cơm.
"Không, không được, chúng tôi có kỷ luật.” Vương Hồng Chí khoát tay, lấy ra túi quần áo trong áo mưa: “Đây là quần áo hai đứa trẻ thay ở phòng làm việc mấy ngày trước."
Tô Duệ sững sờ, đống quần áo này... Cô quên thật.
Chủ yếu vẫn là hai đứa trẻ không thiếu quần áo.
Lúc trước Lâm Niệm Doanh ở với ông nội để cai sữa, bà nội sĩ diện, sợ người ta lời ong tiếng ve nên không bạc đãi về ăn mặc. Tô Duệ thấy quần áo Lâm Niệm Doanh mang về chẳng những nhiều, mà chất lượng còn không tệ.
Còn Tiểu Hắc Đản, đừng thấy cuộc sống lúc trước của cậu bé và nguyên chủ ở nông thôn, nhưng cậu bé không thiếu quần áo, trên cậu bé có một đống anh họ, chị họ. Hơn nữa Lâm Kiến Nghiệp có tiền lương, vé vải, chất lượng tốt kém, mới cũ đủ cả, lúc cô tới đã đựng đầy cả một giỏ mây.
"Tôi đã giặt sạch quân trang hai đứa trẻ mặc về. Cậu chờ một chút!" Tô Duệ nhận lấy quần áo, xoay người tới phòng ngủ, mở giỏ mây, lấy ra chồng quân trang đã giặt sạch trước đó.
"Mẹ, mẹ, con nghĩ xong rồi.” Tiểu Hắc Đản đuổi tới, ôm chân Tô Duệ, la ầm lên: “Ba cái bánh, chú Vương một cái, con hai cái."
"Được rồi.” Tô Duệ lười uốn nắn quan niệm ý thức của Tiểu Hắc Đản, định lát nữa dùng hành động thực tế để dạy dỗ: “Đến phòng bếp lấy lá chuối ra đây cho mẹ."
"Dạ."
Mấy ngày nay, Tiểu Hắc Đản đã quen Tô Duệ động một tí là hái lá chuối để gói đồ, nên cho là mẹ chấp nhận đề nghị của mình, dùng lá chuối chia đồ ăn cho mình.
Vì vậy Tiểu Hắc Đản đi thật nhanh đến phòng bếp, lấy lá chuối dự phòng đã rửa sạch ra.
Nhận lấy lá xanh Tiểu Hắc Đản đưa tới, Tô Duệ bọc năm cái bánh khoai, kể cả quần áo và đưa cho Vương Hồng Chí: "Cầm đi, đừng nói kỷ luật với không kỷ luật gì đó, một mình cậu là em trai tới nhà chị dâu ăn cái bánh thì có sao."
Sức tay của Tô Duệ lớn, Vương Hồng Chí đẩy hai cái rồi ngượng ngùng nhận lấy.
Tiễn Vương Hồng Chí đi, Tô Duệ gắp hai cái bánh đặt vào trong bát Tiểu Hắc Đản, còn lại chia làm hai, mình năm cái, cho Lâm Niệm Doanh năm cái.
Tiểu Hắc Đản nhìn mẹ, bánh chuối trong bát anh mình, rồi nhìn hai cái lẻ loi trong bát mình mà trợn tròn mắt.
Tô Duệ ăn một thìa cháo, ăn một miếng bánh chuối chiên, liếc phản ứng của cậu bé, chờ cậu bé nổi đóa, kháng nghị.
Bà cụ đập tay Trương Ninh: “Mẹ biết, yên tâm đi, không xử phạt thì tiểu Mai của mẹ sẽ nằm ở trên giường không dậy."
Bà cụ nói vậy không phải là nói chơi, mà quán triệt đến cùng, nói được là làm được, đè Tô Duệ ở trên giường, giam ở nhà.
Cho đến mấy ngày sau, lãnh đạo đơn vị thành phố dẫn vợ Chu Trường Cung là Trần Oánh tới xin lỗi, xử phạt xuống chức, còn bồi thường phí nuôi quân một trăm đồng cho Tô Duệ thì Tô Duệ mới được giải phóng, ra khỏi nhà lần nữa.
Mấy ngày nay, Tô Duệ bỏ tiền nhờ Trương Ninh mua ít bột, rau, dầu đậu nành ở quán cơm giúp cô.
Gạo là "gạo chín hai", bột là "bột tám một", có hai loại rau củ, cải Mai khô và hơn nửa bao khoai tây tươi.
Dùng túi nilon buộc miệng để đựng cải Mai khô phơi nắng thì để bao lâu cũng không bị vấn đề gì.
Kích cỡ khoai tây không đồng nhất, hầu hết mấy của to đều hỏng, trời mưa dầm nên không giữ được. Sợ hỏng mất, mấy ngày tới, Tô Duệ đọc lại công thức nấu ăn theo trí nhớ nguyên chủ để lại, Trương Ninh bắt tay vào làm. Mỗi ngày ba người lại nấu đa dạng các món ăn cho hai đứa trẻ.
Tô Duệ nằm trên giường suốt, vừa ra tay, vừa tranh thủ được nhiều thời gian.
Trương Ninh nấu ăn thường ngọt, khẩu vị của nguyên thân nặng, thích mặn cay.
Trương Ninh và bà Vương không nghi ngờ gì, chỉ coi là cô suy nghĩ nhiều nên muốn biết thêm về thói quen ăn uống của phương nam, đến phòng ăn bắt đầu làm việc.
Học cả ngày, mặc dù tài nấu nướng của Tô Duệ vẫn không thể so sánh với nguyên chủ, nhưng làm mấy lần, bưng lên bàn ăn nhà mình, hai đứa trẻ đều không kén chọn, hoặc là có gì đó ngăn chặn sự hứng thú.
"Chị dâu có ở đây không?"
Phơi khô hai bộ quần áo trẻ em ở khu tập thể, Vương Hồng Chí tập thể dục buổi sáng xong, thừa dịp tất cả mọi người đến nhà ăn lấy cơm ăn thì cầm quần áo lên, chạy tới như một làn khói.
Từ xa đã ngửi thấy mùi chiên rán trong mưa, đến cửa, mùi này càng rõ, khiến cái bụng trống rỗng của anh ấy kêu ọc ọc.
"Mẹ, là chú Vương, bụng chú ấy kêu.” Tiểu Hắc Đản thèm thuồng mà nhìn bánh khoai mới ra lò còn chảy mỡ tí tách trong bát: “Bụng con cũng đói, mẹ, con có thể lấy ba cái không."
"Ba cái chia kiểu gì, mình con ăn à?" Tô Duệ cười nhìn Tiểu Hắc Đản, nói với Lâm Niệm Doanh đang nấu nướng: “Được rồi, rửa tay đi, ăn cơm thôi."
"Đồng chí Vương cũng ăn cùng đi.” Tô Duệ múc nửa chậu nước để lên kệ trúc ở cửa, gọi Vương Hồng Chí và Lâm Niệm Doanh rửa tay ăn cơm.
"Không, không được, chúng tôi có kỷ luật.” Vương Hồng Chí khoát tay, lấy ra túi quần áo trong áo mưa: “Đây là quần áo hai đứa trẻ thay ở phòng làm việc mấy ngày trước."
Tô Duệ sững sờ, đống quần áo này... Cô quên thật.
Chủ yếu vẫn là hai đứa trẻ không thiếu quần áo.
Lúc trước Lâm Niệm Doanh ở với ông nội để cai sữa, bà nội sĩ diện, sợ người ta lời ong tiếng ve nên không bạc đãi về ăn mặc. Tô Duệ thấy quần áo Lâm Niệm Doanh mang về chẳng những nhiều, mà chất lượng còn không tệ.
Còn Tiểu Hắc Đản, đừng thấy cuộc sống lúc trước của cậu bé và nguyên chủ ở nông thôn, nhưng cậu bé không thiếu quần áo, trên cậu bé có một đống anh họ, chị họ. Hơn nữa Lâm Kiến Nghiệp có tiền lương, vé vải, chất lượng tốt kém, mới cũ đủ cả, lúc cô tới đã đựng đầy cả một giỏ mây.
"Tôi đã giặt sạch quân trang hai đứa trẻ mặc về. Cậu chờ một chút!" Tô Duệ nhận lấy quần áo, xoay người tới phòng ngủ, mở giỏ mây, lấy ra chồng quân trang đã giặt sạch trước đó.
"Mẹ, mẹ, con nghĩ xong rồi.” Tiểu Hắc Đản đuổi tới, ôm chân Tô Duệ, la ầm lên: “Ba cái bánh, chú Vương một cái, con hai cái."
"Được rồi.” Tô Duệ lười uốn nắn quan niệm ý thức của Tiểu Hắc Đản, định lát nữa dùng hành động thực tế để dạy dỗ: “Đến phòng bếp lấy lá chuối ra đây cho mẹ."
"Dạ."
Mấy ngày nay, Tiểu Hắc Đản đã quen Tô Duệ động một tí là hái lá chuối để gói đồ, nên cho là mẹ chấp nhận đề nghị của mình, dùng lá chuối chia đồ ăn cho mình.
Vì vậy Tiểu Hắc Đản đi thật nhanh đến phòng bếp, lấy lá chuối dự phòng đã rửa sạch ra.
Nhận lấy lá xanh Tiểu Hắc Đản đưa tới, Tô Duệ bọc năm cái bánh khoai, kể cả quần áo và đưa cho Vương Hồng Chí: "Cầm đi, đừng nói kỷ luật với không kỷ luật gì đó, một mình cậu là em trai tới nhà chị dâu ăn cái bánh thì có sao."
Sức tay của Tô Duệ lớn, Vương Hồng Chí đẩy hai cái rồi ngượng ngùng nhận lấy.
Tiễn Vương Hồng Chí đi, Tô Duệ gắp hai cái bánh đặt vào trong bát Tiểu Hắc Đản, còn lại chia làm hai, mình năm cái, cho Lâm Niệm Doanh năm cái.
Tiểu Hắc Đản nhìn mẹ, bánh chuối trong bát anh mình, rồi nhìn hai cái lẻ loi trong bát mình mà trợn tròn mắt.
Tô Duệ ăn một thìa cháo, ăn một miếng bánh chuối chiên, liếc phản ứng của cậu bé, chờ cậu bé nổi đóa, kháng nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.