[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 42: Điều tra (1)
Ly Yển
20/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại Bàn rụt cổ, nhận ra, nói: "Được được, tôi nhất định cảnh giác, thời thời khắc khắc mặc niệm ở trong lòng, Tô Mai là nhân viên khả nghi, Tô Mai là nhân viên khả nghi, kiên quyết không bị kỹ năng dùng dao của cô ấy hấp dẫn, không làm kẻ nịnh bợ trung thành..."
Sĩ quan hậu cần: "... Cút!"
Đại Bàn cười ngây ngô hì hì, xoay người đi cùng ba chiến sĩ và Tô Duệ đeo giỏ trúc, cầm xẻng ra khỏi nhà ăn.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đám người Đại Bàn và Tô Duệ đi xa, sĩ quan hậu cần suy nghĩ, ngoắc gọi một chiến sĩ: “Tôi muốn làm chút đồ ăn vặt, cậu đến nhà họ Vương dẫn hai đứa trẻ của đại đội trưởng Lâm tới giúp tôi, lát nữa để bọn chúng nếm thử giúp tôi."
"A!" Chiến sĩ sững sờ: “Sĩ quan hậu cần, lưỡi tôi cũng rất nhạy."
"Tôi làm đồ ăn vặt là cho bọn trẻ ăn, một tên đàn ông dây vào làm gì, bảo cậu đi thì đi đi, gì mà lắm điều vậy."
"Ồ ồ", chiến sĩ bị rầy, hơi sửng sốt mà ra cửa.
Sau mười mấy phút, chiến sĩ bế Tiểu Hắc Đản, dắt Lâm Niệm Doanh tới.
"Sĩ quan hậu cần.” Chiến sĩ để Tiểu Hắc Đản ở trước bếp, nói với sĩ quan hậu cần đang làm khoai tây luộc: “Tôi dẫn Niệm Huy, Niệm Doanh tới."
"Ừ.” Sĩ quan hậu cần mở nắp nồi ra, để khoai tây hấp chín vào trong cối đá, cầm chày nhỏ vừa giã nát khoai tây, vừa phất tay với chiến sĩ: “Cậu đi làm việc đi."
Chiến sĩ nhìn khoai tây trong cối đá mà mất hứng thú, nghe vậy thì vội chạy đi.
"Hai đứa ai là Niệm Huy nhỉ?" Sĩ quan hậu cần không ngừng hạ tay, nhìn hai đứa trẻ, cười nói.
Nơi xa lạ, người xa lạ, hai đứa trẻ tò mò, đồng thời trong lòng cũng rất khiếp đảm.
"Cháu!" Tiểu Hắc Đản nhút nhát giơ tay lên, cặp mắt nhanh như chớp mà đánh giá bốn phía.
"Vậy cháu chính là Niệm Doanh."
Lâm Niệm Doanh gật đầu: "Cháu chào bác."
"Ngoan, trên bàn kia có kẹo, cháu một cái, cho em trai một cái."
Hai đứa nhận kẹo, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
"Khỏi cảm ơn.” Sĩ quan hậu cần cười nói: “Niệm Huy, có thể cho bác giấy cắt của mẹ cháu không, nghe nói Thiểm Bắc các cháu cắt giấy rành đẹp."
"Rành đẹp là gì?" Tiểu Hắc Đản ngậm kẹo trong miệng, nghiêng đầu hỏi.
Lâm Niệm Doanh bóc giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo vào trong miệng, nhìn con thỏ nhỏ trên giấy gói kẹo: “Tức là rất đẹp, đáng yêu giống như con thỏ nhỏ trên này."
"Ồ.” Tiểu Hắc Đản gật đầu, nhặt giấy gói kẹo vò thành một cục ném xuống lên, kín đáo đưa cho Lâm Niệm Doanh: “Em cho anh con thỏ nhỏ rành đẹp, bác cho thêm kẹo, anh cho em kẹo trong đó ăn nhé?"
Lâm Niệm Doanh nhếch miệng, không muốn cho, nhắc nhở cậu bé: "Bác hỏi em có thể để thím tặng bác một tờ giấy cắt không, em vẫn chưa trả lời."
"À, em quên." Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng cười với sĩ quan hậu cần, tự động bỏ quên chữ "tặng": “Bác, bác muốn mẹ cháu cắt gì cho bác?"
"Nhà chúng cháu nghèo, không có tiền mua giấy, bác mua xong giấy cho cháu, nói muốn gì, cháu đưa cho mẹ cháu, mẹ cháu không ăn cơm, không ngủ, có thể cắt ngay cho bác."
Sĩ quan hậu cần lấy cái bát trắng to, múc khoai tây nhuyễn ra, đặt ở trên thớt, quay đầu quan sát tỉ mỉ Tiểu Hắc Đản tinh quái, hỏi: "Mẹ cháu biết cắt mọi thứ?"
"Dạ, mẹ cháu biết nhiều." Tiểu Hắc Đản tò mò đi tới bên cạnh sĩ quan hậu cần, nhoài người ở trên thớt nhìn sĩ quan hậu cần xoay người lại cầm một cái bát, múc bột bụi bám trên bát cho qua rây, giữ lại phần mịn trên thớt, lòng cậu bé ngứa ngáy, đưa tay dính một ít rồi bỏ vào miệng nếm.
"Ăn ngon không?" Sĩ quan hậu cần cười, mở hộp đường ra, lấy dúm đường đỏ rắc ở trên.
Tiểu Hắc Đản nhăn mặt, nuốt viên kẹo và bột trong miệng xuống: “Ăn không ngon, đây là cái gì?"
"Bột nếp.” Sĩ quan hậu cần trộn bột nếp và đường đỏ, hỏi tiếp: “Mẹ cháu rất thích cắt giấy?"
Tiểu Hắc Đản cảm thấy bác này thật dễ nói chuyện, mình ăn bột nếp trên thớt mà không mắng mình: “Vâng, mẹ rất thích, nhà không có giấy nên lấy lá cây, vỏ dưa gì đó để cắt, cắt rất đẹp, có con chuột nhỏ khiêng kiệu, Tiểu Hắc Đản ăn dưa..."
"Tiểu Hắc Đản không phải là em sao?" Lâm Niệm Doanh nghi ngờ nói.
"Đúng rồi, mẹ em cắt hình em, còn cắt hình bà nội, ông ngoại, cậu, anh cả... Chị cả... Đại hoàng, hoa nhỏ, cây cỏ nhỏ, ai dà.” Tiểu Hắc Đản tựa khuỷu tay vào chân bàn, bưng mặt, khẽ thở dài, cảm khái nói: “Quá nhiều."
Sĩ quan hậu cần cúi đầu nhìn Tiểu Hắc Đản, vẻ mặt trên mặt cậu bé không phải giả, cậu bé cảm thấy mẹ mình cắt giấy rất giỏi và thích cắt giấy thật: “Trừ dùng kéo cắt những thứ này, mẹ cháu có biết dùng dao phay khắc bông hoa, con mèo gì đó trên khoai lang đỏ, củ cải, khoai tây không?"
"Biết ạ!" Tiểu Hắc Đản ăn anh đồ mẹ khắc ở quê nhà, ăn đến mức ngán, không tình nguyện nhắc tới, nằm ở trên bàn, nhón mũi chân nhìn sĩ quan hậu cần trộn khoai tây nhuyễn vào hỗn hợp đường đỏ, bột nếp, nhào nặn, nặn thành từng nắm bột nhỏ mì đặt ở trên bàn xếp thành một dãy, sau đó lấy một cái trong bàn tay và nhào nặn một con chuột nhỏ rất sống động.
Đại Bàn rụt cổ, nhận ra, nói: "Được được, tôi nhất định cảnh giác, thời thời khắc khắc mặc niệm ở trong lòng, Tô Mai là nhân viên khả nghi, Tô Mai là nhân viên khả nghi, kiên quyết không bị kỹ năng dùng dao của cô ấy hấp dẫn, không làm kẻ nịnh bợ trung thành..."
Sĩ quan hậu cần: "... Cút!"
Đại Bàn cười ngây ngô hì hì, xoay người đi cùng ba chiến sĩ và Tô Duệ đeo giỏ trúc, cầm xẻng ra khỏi nhà ăn.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đám người Đại Bàn và Tô Duệ đi xa, sĩ quan hậu cần suy nghĩ, ngoắc gọi một chiến sĩ: “Tôi muốn làm chút đồ ăn vặt, cậu đến nhà họ Vương dẫn hai đứa trẻ của đại đội trưởng Lâm tới giúp tôi, lát nữa để bọn chúng nếm thử giúp tôi."
"A!" Chiến sĩ sững sờ: “Sĩ quan hậu cần, lưỡi tôi cũng rất nhạy."
"Tôi làm đồ ăn vặt là cho bọn trẻ ăn, một tên đàn ông dây vào làm gì, bảo cậu đi thì đi đi, gì mà lắm điều vậy."
"Ồ ồ", chiến sĩ bị rầy, hơi sửng sốt mà ra cửa.
Sau mười mấy phút, chiến sĩ bế Tiểu Hắc Đản, dắt Lâm Niệm Doanh tới.
"Sĩ quan hậu cần.” Chiến sĩ để Tiểu Hắc Đản ở trước bếp, nói với sĩ quan hậu cần đang làm khoai tây luộc: “Tôi dẫn Niệm Huy, Niệm Doanh tới."
"Ừ.” Sĩ quan hậu cần mở nắp nồi ra, để khoai tây hấp chín vào trong cối đá, cầm chày nhỏ vừa giã nát khoai tây, vừa phất tay với chiến sĩ: “Cậu đi làm việc đi."
Chiến sĩ nhìn khoai tây trong cối đá mà mất hứng thú, nghe vậy thì vội chạy đi.
"Hai đứa ai là Niệm Huy nhỉ?" Sĩ quan hậu cần không ngừng hạ tay, nhìn hai đứa trẻ, cười nói.
Nơi xa lạ, người xa lạ, hai đứa trẻ tò mò, đồng thời trong lòng cũng rất khiếp đảm.
"Cháu!" Tiểu Hắc Đản nhút nhát giơ tay lên, cặp mắt nhanh như chớp mà đánh giá bốn phía.
"Vậy cháu chính là Niệm Doanh."
Lâm Niệm Doanh gật đầu: "Cháu chào bác."
"Ngoan, trên bàn kia có kẹo, cháu một cái, cho em trai một cái."
Hai đứa nhận kẹo, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
"Khỏi cảm ơn.” Sĩ quan hậu cần cười nói: “Niệm Huy, có thể cho bác giấy cắt của mẹ cháu không, nghe nói Thiểm Bắc các cháu cắt giấy rành đẹp."
"Rành đẹp là gì?" Tiểu Hắc Đản ngậm kẹo trong miệng, nghiêng đầu hỏi.
Lâm Niệm Doanh bóc giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo vào trong miệng, nhìn con thỏ nhỏ trên giấy gói kẹo: “Tức là rất đẹp, đáng yêu giống như con thỏ nhỏ trên này."
"Ồ.” Tiểu Hắc Đản gật đầu, nhặt giấy gói kẹo vò thành một cục ném xuống lên, kín đáo đưa cho Lâm Niệm Doanh: “Em cho anh con thỏ nhỏ rành đẹp, bác cho thêm kẹo, anh cho em kẹo trong đó ăn nhé?"
Lâm Niệm Doanh nhếch miệng, không muốn cho, nhắc nhở cậu bé: "Bác hỏi em có thể để thím tặng bác một tờ giấy cắt không, em vẫn chưa trả lời."
"À, em quên." Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng cười với sĩ quan hậu cần, tự động bỏ quên chữ "tặng": “Bác, bác muốn mẹ cháu cắt gì cho bác?"
"Nhà chúng cháu nghèo, không có tiền mua giấy, bác mua xong giấy cho cháu, nói muốn gì, cháu đưa cho mẹ cháu, mẹ cháu không ăn cơm, không ngủ, có thể cắt ngay cho bác."
Sĩ quan hậu cần lấy cái bát trắng to, múc khoai tây nhuyễn ra, đặt ở trên thớt, quay đầu quan sát tỉ mỉ Tiểu Hắc Đản tinh quái, hỏi: "Mẹ cháu biết cắt mọi thứ?"
"Dạ, mẹ cháu biết nhiều." Tiểu Hắc Đản tò mò đi tới bên cạnh sĩ quan hậu cần, nhoài người ở trên thớt nhìn sĩ quan hậu cần xoay người lại cầm một cái bát, múc bột bụi bám trên bát cho qua rây, giữ lại phần mịn trên thớt, lòng cậu bé ngứa ngáy, đưa tay dính một ít rồi bỏ vào miệng nếm.
"Ăn ngon không?" Sĩ quan hậu cần cười, mở hộp đường ra, lấy dúm đường đỏ rắc ở trên.
Tiểu Hắc Đản nhăn mặt, nuốt viên kẹo và bột trong miệng xuống: “Ăn không ngon, đây là cái gì?"
"Bột nếp.” Sĩ quan hậu cần trộn bột nếp và đường đỏ, hỏi tiếp: “Mẹ cháu rất thích cắt giấy?"
Tiểu Hắc Đản cảm thấy bác này thật dễ nói chuyện, mình ăn bột nếp trên thớt mà không mắng mình: “Vâng, mẹ rất thích, nhà không có giấy nên lấy lá cây, vỏ dưa gì đó để cắt, cắt rất đẹp, có con chuột nhỏ khiêng kiệu, Tiểu Hắc Đản ăn dưa..."
"Tiểu Hắc Đản không phải là em sao?" Lâm Niệm Doanh nghi ngờ nói.
"Đúng rồi, mẹ em cắt hình em, còn cắt hình bà nội, ông ngoại, cậu, anh cả... Chị cả... Đại hoàng, hoa nhỏ, cây cỏ nhỏ, ai dà.” Tiểu Hắc Đản tựa khuỷu tay vào chân bàn, bưng mặt, khẽ thở dài, cảm khái nói: “Quá nhiều."
Sĩ quan hậu cần cúi đầu nhìn Tiểu Hắc Đản, vẻ mặt trên mặt cậu bé không phải giả, cậu bé cảm thấy mẹ mình cắt giấy rất giỏi và thích cắt giấy thật: “Trừ dùng kéo cắt những thứ này, mẹ cháu có biết dùng dao phay khắc bông hoa, con mèo gì đó trên khoai lang đỏ, củ cải, khoai tây không?"
"Biết ạ!" Tiểu Hắc Đản ăn anh đồ mẹ khắc ở quê nhà, ăn đến mức ngán, không tình nguyện nhắc tới, nằm ở trên bàn, nhón mũi chân nhìn sĩ quan hậu cần trộn khoai tây nhuyễn vào hỗn hợp đường đỏ, bột nếp, nhào nặn, nặn thành từng nắm bột nhỏ mì đặt ở trên bàn xếp thành một dãy, sau đó lấy một cái trong bàn tay và nhào nặn một con chuột nhỏ rất sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.