[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 29: Tâm tình mâu thuẫn (1)
Ly Yển
04/05/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Duệ buông tay. Hai chân Tiểu Hắc Đản vừa chạm vào lá cây lạnh buốt ngấm nước mưa thì lập tức ôm lấy eo Tô Duệ, hai chân co lại, sợ hãi nói: “Ôi mẹ làm gì vậy?”
“Bỏ con xuống đi vệ sinh đó.”. Tô Duệ cúi đầu nhìn hai chân cậu bé, giật mình nhận ra: “Ối, mẹ quên mang giày cỏ cho con rồi. Vậy con đứng trên hai chân mẹ đi.”
“Lúc trước không phải là mẹ toàn bế con sao?”
Tô Duệ suy nghĩ một hồi, nói: “Con cũng đã bốn tuổi, con với anh trai đều lớn cả rồi, mẹ thấy nên thay đổi một vài thói quen.
Tiểu Hắc Đản đứng trên chân Tô Duệ, quay người dựa vào lưng cô, vừa đi vệ sinh vừa nhíu mày than thở: “Ôi, bây giờ con vẫn chưa muốn lớn đâu.”
Lớn lên thì có gì tốt chứ, vừa mới sáng sớm chưa tỉnh tảo còn phải tự đứng đi vệ sinh. Khoan đã, có phải mẹ còn muốn cậu bé tự rửa mặt, rửa tay, giặt quần áo không. Trời ơi, mới nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi.
“Mẹ ơi, sau này con có thể muốn lớn thì lớn mà không muốn lớn thì không lớn nữa được không mẹ ?. Tiểu Hắc Đản rửa tay xong thì bàn bạc với Tô Duệ.
Tô Duệ ôm cậu bé về phòng: “Vậy có phải mẹ cũng có thể như vậy, không muốn quan tâm con thì không thèm quan tâm nữa, lúc nào muốn thì làm mẹ con, có được không?”
“Không được.”. Tiểu Hắc Đản buột miệng.
“Vậy thì không phải ổn rồi sao.”. Thả cậu bé ngồi lên giường, Tô Duệ lấy quần áo gấp trong rương của cậu bé và Niệm Doanh ra.
“Để bác đến mặc cho bọn chúng.”. Bà Vương cầm lấy quần áo, quay đầu nói với Trương Ninh: “Tiểu Ninh, con đưa nhiệt kế cho Tô Mai, để cô ấy đo lại lần nữa.”
“Bà nội Vương, bác Trương, sao hai người lại đến đây vậy?”. Tiểu Hắc Đản nhìn hai người, nghi ngờ hỏi.
“Mẹ cháu bị ốm rồi nên bà đến xem sao?”. Bà Vương vén chiếc áo nhăn nhúm mà cậu bé đang mang ngủ cả một đêm, cầm một chiếc áo khác mang vào cho cậu bé.
“Mẹ cháu bị ốm sao.”. Tiểu Hắc Đản quay đầu nhìn Tô Duệ: “Mẹ, sao mẹ lại ốm rồi.”
Tô Duệ liếc mình gương mặt đầy sức sống của cậu bé: “Hôm qua tháo giặt đệm bị con tiểu ướt nên mệt rồi.”
Tiểu Hắc Đản đần mặc, lập tức cảm thấy không ổn.
Cái này là muốn tính toán ở mọi lúc mọi nơi sao.
Tô Duệ cầm lấy nhiệt kế trong tay Trương Ninh lại nhét vào nách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Niệm Doanh: “Cởi giày cỏ ra cho thím xem chân con.”
“Không sao đâu thím.”. Lâm Niệm Doanh vô thức rụt hai chân lại.
“Cho thím xem một chút thôi.”. Tô Duệ kiên trì nói.
“Để tôi đi.”. Trương Ninh ngồi xổm trước mặt Lâm Niệm Doanh, vươn tay cố định cổ chân cậu bé, kéo giày cỏ xuống nhìn xem. Sau một đêm ngủ, vết thương đã đóng vảy giờ lại trầy ra rồi.
“Để tôi về lấy thuốc.”. Trương Ninh đứng dậy, bung dù đi ra ngoài.
Trời mưa lại giày vò người ta đi đi về về, Tô Duệ rất ngại, nhưng lại không cách nào từ chối, chỉ đành nói: “Làm phiền chị rồi.”
Trương Ninh tùy tiện vẫy tay, che ô lên, vội chạy ra ngoài.
Tô Duệ lấy nhiệt kế ra xem, 38,5 độ, không sốt cao nữa rồi.
“Cháu ngoan ngoãn ngồi yên đi, đừng động đậy.”. Tô Duệ dặn dò Lâm Niệm Doanh, cất nhiệt kế, đứng dậy đi vào bếp, thêm nước vào lò nấu rượu, chuẩn bị một bình nước sôi, rồi lại đi nấu một nồi canh cá cho mọi người.
“Ối, sao cháu lại làm việc rồi.”. Bà Vương mặc xong quần áo cho hai đứa, bưng chậu gỗ đến lấy nước cho bọn chúng rửa mặt: “Hạ sốt chưa?”
“Dạ đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Dùng củi đun nước rất nhanh, Tô Duệ đứng dậy lấy cái phích nước nóng.
“Bác mang đến nửa lon bình sữa mạch nha.”. Bà lão nói: “Cháu pha ra rồi uống chung với bọn nhỏ nhé.
Tô Duệ buông tay. Hai chân Tiểu Hắc Đản vừa chạm vào lá cây lạnh buốt ngấm nước mưa thì lập tức ôm lấy eo Tô Duệ, hai chân co lại, sợ hãi nói: “Ôi mẹ làm gì vậy?”
“Bỏ con xuống đi vệ sinh đó.”. Tô Duệ cúi đầu nhìn hai chân cậu bé, giật mình nhận ra: “Ối, mẹ quên mang giày cỏ cho con rồi. Vậy con đứng trên hai chân mẹ đi.”
“Lúc trước không phải là mẹ toàn bế con sao?”
Tô Duệ suy nghĩ một hồi, nói: “Con cũng đã bốn tuổi, con với anh trai đều lớn cả rồi, mẹ thấy nên thay đổi một vài thói quen.
Tiểu Hắc Đản đứng trên chân Tô Duệ, quay người dựa vào lưng cô, vừa đi vệ sinh vừa nhíu mày than thở: “Ôi, bây giờ con vẫn chưa muốn lớn đâu.”
Lớn lên thì có gì tốt chứ, vừa mới sáng sớm chưa tỉnh tảo còn phải tự đứng đi vệ sinh. Khoan đã, có phải mẹ còn muốn cậu bé tự rửa mặt, rửa tay, giặt quần áo không. Trời ơi, mới nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi.
“Mẹ ơi, sau này con có thể muốn lớn thì lớn mà không muốn lớn thì không lớn nữa được không mẹ ?. Tiểu Hắc Đản rửa tay xong thì bàn bạc với Tô Duệ.
Tô Duệ ôm cậu bé về phòng: “Vậy có phải mẹ cũng có thể như vậy, không muốn quan tâm con thì không thèm quan tâm nữa, lúc nào muốn thì làm mẹ con, có được không?”
“Không được.”. Tiểu Hắc Đản buột miệng.
“Vậy thì không phải ổn rồi sao.”. Thả cậu bé ngồi lên giường, Tô Duệ lấy quần áo gấp trong rương của cậu bé và Niệm Doanh ra.
“Để bác đến mặc cho bọn chúng.”. Bà Vương cầm lấy quần áo, quay đầu nói với Trương Ninh: “Tiểu Ninh, con đưa nhiệt kế cho Tô Mai, để cô ấy đo lại lần nữa.”
“Bà nội Vương, bác Trương, sao hai người lại đến đây vậy?”. Tiểu Hắc Đản nhìn hai người, nghi ngờ hỏi.
“Mẹ cháu bị ốm rồi nên bà đến xem sao?”. Bà Vương vén chiếc áo nhăn nhúm mà cậu bé đang mang ngủ cả một đêm, cầm một chiếc áo khác mang vào cho cậu bé.
“Mẹ cháu bị ốm sao.”. Tiểu Hắc Đản quay đầu nhìn Tô Duệ: “Mẹ, sao mẹ lại ốm rồi.”
Tô Duệ liếc mình gương mặt đầy sức sống của cậu bé: “Hôm qua tháo giặt đệm bị con tiểu ướt nên mệt rồi.”
Tiểu Hắc Đản đần mặc, lập tức cảm thấy không ổn.
Cái này là muốn tính toán ở mọi lúc mọi nơi sao.
Tô Duệ cầm lấy nhiệt kế trong tay Trương Ninh lại nhét vào nách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Niệm Doanh: “Cởi giày cỏ ra cho thím xem chân con.”
“Không sao đâu thím.”. Lâm Niệm Doanh vô thức rụt hai chân lại.
“Cho thím xem một chút thôi.”. Tô Duệ kiên trì nói.
“Để tôi đi.”. Trương Ninh ngồi xổm trước mặt Lâm Niệm Doanh, vươn tay cố định cổ chân cậu bé, kéo giày cỏ xuống nhìn xem. Sau một đêm ngủ, vết thương đã đóng vảy giờ lại trầy ra rồi.
“Để tôi về lấy thuốc.”. Trương Ninh đứng dậy, bung dù đi ra ngoài.
Trời mưa lại giày vò người ta đi đi về về, Tô Duệ rất ngại, nhưng lại không cách nào từ chối, chỉ đành nói: “Làm phiền chị rồi.”
Trương Ninh tùy tiện vẫy tay, che ô lên, vội chạy ra ngoài.
Tô Duệ lấy nhiệt kế ra xem, 38,5 độ, không sốt cao nữa rồi.
“Cháu ngoan ngoãn ngồi yên đi, đừng động đậy.”. Tô Duệ dặn dò Lâm Niệm Doanh, cất nhiệt kế, đứng dậy đi vào bếp, thêm nước vào lò nấu rượu, chuẩn bị một bình nước sôi, rồi lại đi nấu một nồi canh cá cho mọi người.
“Ối, sao cháu lại làm việc rồi.”. Bà Vương mặc xong quần áo cho hai đứa, bưng chậu gỗ đến lấy nước cho bọn chúng rửa mặt: “Hạ sốt chưa?”
“Dạ đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Dùng củi đun nước rất nhanh, Tô Duệ đứng dậy lấy cái phích nước nóng.
“Bác mang đến nửa lon bình sữa mạch nha.”. Bà lão nói: “Cháu pha ra rồi uống chung với bọn nhỏ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.