Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 38: Chèn Ép, Vừa Lòng (1)
Đào Hoa Lộ
05/04/2022
Nê Đản Nhi lập tức vui vẻ hẳn lên, “Vậy là con có đồ ăn, không bị đói chết.”
Chu Minh Dũ: “Đương nhiên rồi, đồ ăn của nhà chúng ta là do bà nội phân phối, ai cũng sẽ không đói chết.”
Anh hỏi một chút, thì ra tối hôm qua bà dì vì muốn bắt chuột tranh công kiếm điểm, bị vướng vào băng ghế ngã đập vào chân, không trông cháu được. Con cái của phòng lớn có một cô bé trông coi, nhưng cô bé cũng chỉ mới tám tuổi, phòng lớn vẫn còn vài đứa nhỏ nữa, cho nên con cháu của phòng thứ hai cũng chỉ có thể để Nê Đản Nhi trông coi.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ thương lượng, “Hai ngày này phải cắt lúa mì, bọn họ càng bận hơn nữa, hay là cứ để em hỗ trợ trông coi mấy đứa nhỏ.”
Chu Minh Dũ: “Chỉ sợ em không trông nổi chúng nó.”
Mạc Như cười nói: “Chẳng lẽ em còn không bằng Nê Đản Nhi, yên tâm đi, buổi trưa em sẽ nói với mẹ.”
Thấy sắc trời cũng đã trưa, hai người bọn họ nhanh chóng thu xếp nấu cơm, cho heo ăn.
Tối hôm qua, trong nhà đã làm sẵn bánh ngô hấp, buổi trưa chủ yếu là chưng bánh và nấu nước sôi, “Nhàn rỗi húp loãng, khi vội ăn khô”, hiện tại bánh ngô hấp đủ để ăn no.
Trong một cái bánh ngô hấp có bột lương thực phụ, nước, rau dại, nặng chừng hai lạng, Chu Minh Dũ nói anh mở rộng cái bụng ra có thể ăn nguyên một nồi… Cho nên nói đủ no thật ra cũng chỉ là lửng dạ bảy phần, không thể ăn đầy bụng.
…………
Mặt trời lên càng ngày càng cao, xã viên các nhóm ở ruộng bông đều đã mỏi mắt trông mong, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng còi thổi tan tầm của đội trưởng.
Trên cổ đội trưởng Chu Thành Chí của bọn họ có treo một cái còi bằng đồng thau, bị ma sát đến mức sáng bóng, ông ấy vẫn ở phía trước khom lưng vùi đầu cuốc đất như cũ, không hề có dấu hiệu muốn thổi còi.
Đội hai bọn họ có hơn năm mươi hộ gia đình, tổng cộng có hai trăm ba mươi người, có hơn bảy mươi người là nằm trong lực lượng lao động, trong đó có nhà không thể cử ra nhiều người lao động, cũng có nhà giống nhà của Chu Minh Dũ lại cử ra được nhiều hơn vài người.
Các xã viên làm việc thường được phân chia theo nhóm, nói chung là dựa theo giới tính độ tuổi để phân, trẻ tuổi tìm trẻ tuổi, già tìm già, lúc này thấy trời trưa đứng bóng rồi nhưng vẫn chưa thổi còi, mọi người đều có chút nóng nảy.
Đặc biệt là phụ nữ chịu không nổi, trong nhà còn có con nhỏ liền bắt đầu xì xầm hỏi bao giờ mới tan tầm, còn có người muốn tranh thủ tan tầm đi bắt ruồi nhặng, muỗi để diệt trừ bốn hại nữa, bởi vì đại đội trưởng nói sẽ được khen thưởng điểm! Ban ngày bắt không được chuột và chim sẻ, nhưng có thể bắt muỗi và ruồi.
Điểm đấy, điểm đấy, điểm chính là mạng sống của xã viên, làm chậm trễ việc bọn họ tranh công điểm chính là cố ý hãm hại bọn họ!
Lúc này Chu Thành Chí đứng thẳng lưng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của ông ta, liền thấy Trần Tú Phương ở phía sau đang cúi đầu cặm cụi cuốc đất, cũng không biết là vì quá mệt mỏi hay là không thoải mái mà lưng của chị ta cong thật thấp, cả người cũng lung lay, cái cuốc trong tay càng ngày càng không có lực, cuốc như vậy cũng không biết có thể đạt tiêu chuẩn hay không.
Một người phụ nữ có mái tóc ngắn, mày rậm, mắt to, nhịn không nổi liền hô lên: “Ngô Mỹ Anh tôi từ trước đến nay có chuyện gì đều nói thẳng, Trần đại tiểu thư, cô đang cuốc đất hay là thêu hoa vậy, cái tướng như vậy thì cuốc đến khi nào mới xong. Làm chúng tôi phải chờ cô cả buổi trời.” Chậm trễ thời gian của mọi người!
Có người bổ sung, nói: “Cô ta vẫn còn cuốc ít hơn chúng một luống.”
“Làm như vậy dựa vào đâu mà lại được phân lương thực giống chúng ta?”
“Mấy người thuộc hộ gia đình số bốn thật là đáng ghét.” Có người lẩm bẩm.
Trương Thúy Hoa chống cái cuốc đứng nghỉ ngơi một chút, nhìn thoáng qua Ngô Mỹ Anh lại thấy Trương Cấu cũng có mặt ở trong đám người kia, mặt bà trầm xuống nói với Đinh Lan Anh đứng bên cạnh mình: “Đã trưa rồi, hai đứa đi trông con nấu cơm hay là để ông nội chờ cơm?”
Đinh Lan Anh biết mình đã bị liên lụy, cũng không phản bác, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng vẫn chưa nói tan tầm.”
Trương Thúy Lan nói: “Đội trưởng cũng sẽ không chờ cô, cô nói muốn đi nhà xí, không nín được, chẳng lẽ ông ta sẽ đi theo?”
Điểm số là được ghi chung với đội nhóm, bình thường mọi người đều làm theo đội trưởng, làm bao nhiêu cũng đều được tính toán, chỉ cần đuổi kịp thì sẽ không kém quá nhiều, đương nhiên cũng phải kiểm tra chất lượng một chút, quá kém vẫn sẽ bị khấu trừ điểm công tác, cho dù không vui cũng không có cách nào khác, Chu Thành Chí chính là người có tính khí thối như vậy.
Đinh Lan Anh lập tức đi kêu Trương Cấu về nhà.
Có một vài nhà cũng có con nhỏ đang chờ, cho nên chạy đến nói một tiếng rồi lập tức đi về, con nhỏ cần bú sữa không thể chờ được, chỉ có những người không phải rất bận rộn, còn lắm mồm lắm miệng thích nói xấu mới đi theo sau lưng đội trưởng tung tin đồn nhảm nhí.
Chu Minh Dũ: “Đương nhiên rồi, đồ ăn của nhà chúng ta là do bà nội phân phối, ai cũng sẽ không đói chết.”
Anh hỏi một chút, thì ra tối hôm qua bà dì vì muốn bắt chuột tranh công kiếm điểm, bị vướng vào băng ghế ngã đập vào chân, không trông cháu được. Con cái của phòng lớn có một cô bé trông coi, nhưng cô bé cũng chỉ mới tám tuổi, phòng lớn vẫn còn vài đứa nhỏ nữa, cho nên con cháu của phòng thứ hai cũng chỉ có thể để Nê Đản Nhi trông coi.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ thương lượng, “Hai ngày này phải cắt lúa mì, bọn họ càng bận hơn nữa, hay là cứ để em hỗ trợ trông coi mấy đứa nhỏ.”
Chu Minh Dũ: “Chỉ sợ em không trông nổi chúng nó.”
Mạc Như cười nói: “Chẳng lẽ em còn không bằng Nê Đản Nhi, yên tâm đi, buổi trưa em sẽ nói với mẹ.”
Thấy sắc trời cũng đã trưa, hai người bọn họ nhanh chóng thu xếp nấu cơm, cho heo ăn.
Tối hôm qua, trong nhà đã làm sẵn bánh ngô hấp, buổi trưa chủ yếu là chưng bánh và nấu nước sôi, “Nhàn rỗi húp loãng, khi vội ăn khô”, hiện tại bánh ngô hấp đủ để ăn no.
Trong một cái bánh ngô hấp có bột lương thực phụ, nước, rau dại, nặng chừng hai lạng, Chu Minh Dũ nói anh mở rộng cái bụng ra có thể ăn nguyên một nồi… Cho nên nói đủ no thật ra cũng chỉ là lửng dạ bảy phần, không thể ăn đầy bụng.
…………
Mặt trời lên càng ngày càng cao, xã viên các nhóm ở ruộng bông đều đã mỏi mắt trông mong, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng còi thổi tan tầm của đội trưởng.
Trên cổ đội trưởng Chu Thành Chí của bọn họ có treo một cái còi bằng đồng thau, bị ma sát đến mức sáng bóng, ông ấy vẫn ở phía trước khom lưng vùi đầu cuốc đất như cũ, không hề có dấu hiệu muốn thổi còi.
Đội hai bọn họ có hơn năm mươi hộ gia đình, tổng cộng có hai trăm ba mươi người, có hơn bảy mươi người là nằm trong lực lượng lao động, trong đó có nhà không thể cử ra nhiều người lao động, cũng có nhà giống nhà của Chu Minh Dũ lại cử ra được nhiều hơn vài người.
Các xã viên làm việc thường được phân chia theo nhóm, nói chung là dựa theo giới tính độ tuổi để phân, trẻ tuổi tìm trẻ tuổi, già tìm già, lúc này thấy trời trưa đứng bóng rồi nhưng vẫn chưa thổi còi, mọi người đều có chút nóng nảy.
Đặc biệt là phụ nữ chịu không nổi, trong nhà còn có con nhỏ liền bắt đầu xì xầm hỏi bao giờ mới tan tầm, còn có người muốn tranh thủ tan tầm đi bắt ruồi nhặng, muỗi để diệt trừ bốn hại nữa, bởi vì đại đội trưởng nói sẽ được khen thưởng điểm! Ban ngày bắt không được chuột và chim sẻ, nhưng có thể bắt muỗi và ruồi.
Điểm đấy, điểm đấy, điểm chính là mạng sống của xã viên, làm chậm trễ việc bọn họ tranh công điểm chính là cố ý hãm hại bọn họ!
Lúc này Chu Thành Chí đứng thẳng lưng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của ông ta, liền thấy Trần Tú Phương ở phía sau đang cúi đầu cặm cụi cuốc đất, cũng không biết là vì quá mệt mỏi hay là không thoải mái mà lưng của chị ta cong thật thấp, cả người cũng lung lay, cái cuốc trong tay càng ngày càng không có lực, cuốc như vậy cũng không biết có thể đạt tiêu chuẩn hay không.
Một người phụ nữ có mái tóc ngắn, mày rậm, mắt to, nhịn không nổi liền hô lên: “Ngô Mỹ Anh tôi từ trước đến nay có chuyện gì đều nói thẳng, Trần đại tiểu thư, cô đang cuốc đất hay là thêu hoa vậy, cái tướng như vậy thì cuốc đến khi nào mới xong. Làm chúng tôi phải chờ cô cả buổi trời.” Chậm trễ thời gian của mọi người!
Có người bổ sung, nói: “Cô ta vẫn còn cuốc ít hơn chúng một luống.”
“Làm như vậy dựa vào đâu mà lại được phân lương thực giống chúng ta?”
“Mấy người thuộc hộ gia đình số bốn thật là đáng ghét.” Có người lẩm bẩm.
Trương Thúy Hoa chống cái cuốc đứng nghỉ ngơi một chút, nhìn thoáng qua Ngô Mỹ Anh lại thấy Trương Cấu cũng có mặt ở trong đám người kia, mặt bà trầm xuống nói với Đinh Lan Anh đứng bên cạnh mình: “Đã trưa rồi, hai đứa đi trông con nấu cơm hay là để ông nội chờ cơm?”
Đinh Lan Anh biết mình đã bị liên lụy, cũng không phản bác, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng vẫn chưa nói tan tầm.”
Trương Thúy Lan nói: “Đội trưởng cũng sẽ không chờ cô, cô nói muốn đi nhà xí, không nín được, chẳng lẽ ông ta sẽ đi theo?”
Điểm số là được ghi chung với đội nhóm, bình thường mọi người đều làm theo đội trưởng, làm bao nhiêu cũng đều được tính toán, chỉ cần đuổi kịp thì sẽ không kém quá nhiều, đương nhiên cũng phải kiểm tra chất lượng một chút, quá kém vẫn sẽ bị khấu trừ điểm công tác, cho dù không vui cũng không có cách nào khác, Chu Thành Chí chính là người có tính khí thối như vậy.
Đinh Lan Anh lập tức đi kêu Trương Cấu về nhà.
Có một vài nhà cũng có con nhỏ đang chờ, cho nên chạy đến nói một tiếng rồi lập tức đi về, con nhỏ cần bú sữa không thể chờ được, chỉ có những người không phải rất bận rộn, còn lắm mồm lắm miệng thích nói xấu mới đi theo sau lưng đội trưởng tung tin đồn nhảm nhí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.