Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 36: Chuyên Gia! (3)
Đào Hoa Lộ
05/04/2022
“Chúng ta phải kế hoạch mỗi người một năm ít nhất bắt được sáu mươi chim sẻ, sáu mươi con chuột, một con chim sẻ một năm ăn ít nhất một cân lương thực, một con chuột một năm ăn ít nhất hai cân, trang trại nhà họ Chu chúng ta một năm đều có thể tiết kiệm được một trăm ngàn cân lương thực!”
“Nhóm xã viên, các hương thân, một trăm ngàn cân đấy! Lương thực là mồ hôi và xương máu của chúng ta, cần thiết huy động toàn dân ngay lập tức!”
“Từng nhà đều phải nộp lên trên! Đây là nhiệm vụ cách mạng!”
“Muỗi hút máu, ruồi nhặng có vi khuẩn, vẫn phải tiêu diệt hoàn toàn như nhau! Đả đảo bốn hại, bảo vệ toàn dân!”
Mạc Như nghe một chút, khẩu hiệu thật ra không sai, chỉ là cái cách nói tiết kiệm lương thực kia vừa nói ra nghe liền không đúng. Cô thấy mẹ chồng vô cùng phản cảm với chuyện này, nói rằng đang trong thời điểm gặt lúa mì, Trương Căn Phát làm cái này là phát triển cái nghèo. Nhưng chị dâu ba dường như rất tán thành điều này, rất háo hức muốn đi báo danh vào phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại. Đàn ông nhà họ trực tiếp làm lơ, bọn họ đều là dựa vào việc bỏ công sức đổ mồ hôi để nuôi dưỡng gia đình, loại chuyện như thế này bọn họ không thích tham gia náo nhiệt, để dành lại cho con nít cùng với đàn bà tranh công kiếm điểm.
Sau khi ăn cơm sáng, thời điểm mặt trời lên cao, tiếng còi của đội trưởng Chu Thành Chí thuộc Đội hai bắt đầu vang lên tu tu, ông luôn là một trong ba đội trưởng thổi còi sớm nhất và thổi còi tan tầm muộn nhất.
Chu Minh Dũ tiếp tục đi hỗ trợ đập lúa, Mạc Như đi cắt cỏ, thu rau dại, chăm sóc vườn rau một chút sau đó đi đến chỗ nhà cũ sửa sang lại một chút, chờ Chu Minh Dũ tan tầm rồi đi mượn đầm tới là có thể đầm mặt đất.
Đào đất, xúc sạn, thu nạp đá, lấp đất, xách nước… Cô phát hiện mình đều có thể làm được hết!
Đương nhiên là có kỹ xảo.
Cô thu gom đất Chu Minh Dũ đã xới tơi, sau đó vận chuyển đến nơi cần lấp đất, về phần xách nước thì càng thuận tiện hơn, cô lấy hai cái gàu, một cái xách tượng trưng, còn một cái để vào trong không gian, xuống bờ sông đặt mũi chân vào trong nước, một lát sau lập tức rót đầy nước!
Vô cùng thần kỳ!
Đến lúc rảy nước, nước được phun ra quả thật giống như một trận mưa nhân tạo…
Đương nhiên, cô vẫn luôn bảo trì lý trí cùng sự cảnh giác rất lớn, vì nơi này có vài đống cỏ khô cho nên cô cũng sẽ không chơi quá trớn.
Khi trời gần trưa, Chu Minh Dũ đi từ bãi tràng lại đây, dùng xe đẩy nhỏ đẩy một cái đầm dành cho một người dùng, thấy Mạc Như làm được nhiều việc như vậy, anh nói: “Em cẩn thận một chút, đừng để mệt quá.”
Mạc Như cười nói: “Em làm sao có thể mệt được, anh xem em ảo thuật.” Cô vung tay lên, một trận mưa nhỏ rơi xuống.
Chu Minh Dũ: “! ! !”
Anh cảm thấy mình sắp biến thành người hâm mộ chân chính.
Mạc Như nhìn thấy cái đầm cảm thấy chơi vui, liền nói để cô đến thử xem, Chu Minh Dũ sợ tới mức lập tức ngăn cô lại, “Cái này nặng hơn hai trăm cân đấy, không phải thứ để em chơi đâu.”
Mạc Như cười nói: “Anh buông em ra đi, em thử xem.” Nói xong, cô lấy hai hạt đậu phộng nhét vào trong miệng mình, “Trước tiên phải ăn một viên thuốc tăng lực!”
Chu Minh Dũ: “. . .”
Mạc Như bảo anh nhìn cho kỹ, cô đưa tay cầm lấy cán rồi thu đầm vào trong, sau đó nâng tay lên nửa mét lại đem đầm thả ra, “Ầm” phần đá dưới đầm rơi xuống mặt đất, chấn đến mức mặt đất đều rung lên một chút.
Cô nhìn Chu Minh Dũ, “Thế nào? Một chút cũng không mệt.”
Chu Minh Dũ: “. . .” Thật sự vô cùng lợi hại.
“Vẫn là không nên chơi đùa nữa, cẩn thận rơi vào chân.”
Mạc Như nói: “Nó ở trong đầu em, em tưởng tượng như vậy thì nó phải nghe lời.” Không phải cô đang khoa trương, tuy rằng không biết không gian rốt cuộc nằm ở nơi nào, nhưng không gian trao đổi giữa tư tưởng với hiện thực chính là đầu óc cùng thân thể của cô, đương nhiên nếu muốn cô cũng có thể dùng chân để thu vào lấy ra giống như dùng tay. Cô muốn đồ vật trong không gian sắp xếp theo dạng nào, dùng góc độ gì hoặc là cách hiện ra thế nào đều có thể làm vô cùng dễ dàng. Không gian của cô thật đúng là một báu vật, trữ vật chỉ là công năng cơ bản nhất, còn có rất nhiều công năng đang chờ đợi cô khai phá, ví dụ như xây tường, ví dụ như điều khiển, ví dụ như…
Cô dùng ý niệm cùng tay điều khiển cái đầm, thu vào, thả ra, đầm từng chỗ một, động tác nhẹ nhàng.
Chu Minh Dũ chỉ để cô chơi một chút, sau đó liền lấy cái đầm lại, nhìn nhìn sắc trời, để đầm đặt lại ở nơi này, cầm các dụng cụ khác cùng Mạc Như về nhà.
Trên đường đi anh nói: “Chờ đến tối không ai rồi sẽ để cho em chơi.”
Vừa lúc có mấy người trong Đội 3 tan tầm đi ngang qua, một người cười hỏi: “Út Năm, các người chơi gì?” Những người khác lập tức ồn ào, ha ha cười, “Chơi cái gì còn phải nói cho mày biết à, làm sao, mày cũng muốn chơi hả.”
“Nhóm xã viên, các hương thân, một trăm ngàn cân đấy! Lương thực là mồ hôi và xương máu của chúng ta, cần thiết huy động toàn dân ngay lập tức!”
“Từng nhà đều phải nộp lên trên! Đây là nhiệm vụ cách mạng!”
“Muỗi hút máu, ruồi nhặng có vi khuẩn, vẫn phải tiêu diệt hoàn toàn như nhau! Đả đảo bốn hại, bảo vệ toàn dân!”
Mạc Như nghe một chút, khẩu hiệu thật ra không sai, chỉ là cái cách nói tiết kiệm lương thực kia vừa nói ra nghe liền không đúng. Cô thấy mẹ chồng vô cùng phản cảm với chuyện này, nói rằng đang trong thời điểm gặt lúa mì, Trương Căn Phát làm cái này là phát triển cái nghèo. Nhưng chị dâu ba dường như rất tán thành điều này, rất háo hức muốn đi báo danh vào phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại. Đàn ông nhà họ trực tiếp làm lơ, bọn họ đều là dựa vào việc bỏ công sức đổ mồ hôi để nuôi dưỡng gia đình, loại chuyện như thế này bọn họ không thích tham gia náo nhiệt, để dành lại cho con nít cùng với đàn bà tranh công kiếm điểm.
Sau khi ăn cơm sáng, thời điểm mặt trời lên cao, tiếng còi của đội trưởng Chu Thành Chí thuộc Đội hai bắt đầu vang lên tu tu, ông luôn là một trong ba đội trưởng thổi còi sớm nhất và thổi còi tan tầm muộn nhất.
Chu Minh Dũ tiếp tục đi hỗ trợ đập lúa, Mạc Như đi cắt cỏ, thu rau dại, chăm sóc vườn rau một chút sau đó đi đến chỗ nhà cũ sửa sang lại một chút, chờ Chu Minh Dũ tan tầm rồi đi mượn đầm tới là có thể đầm mặt đất.
Đào đất, xúc sạn, thu nạp đá, lấp đất, xách nước… Cô phát hiện mình đều có thể làm được hết!
Đương nhiên là có kỹ xảo.
Cô thu gom đất Chu Minh Dũ đã xới tơi, sau đó vận chuyển đến nơi cần lấp đất, về phần xách nước thì càng thuận tiện hơn, cô lấy hai cái gàu, một cái xách tượng trưng, còn một cái để vào trong không gian, xuống bờ sông đặt mũi chân vào trong nước, một lát sau lập tức rót đầy nước!
Vô cùng thần kỳ!
Đến lúc rảy nước, nước được phun ra quả thật giống như một trận mưa nhân tạo…
Đương nhiên, cô vẫn luôn bảo trì lý trí cùng sự cảnh giác rất lớn, vì nơi này có vài đống cỏ khô cho nên cô cũng sẽ không chơi quá trớn.
Khi trời gần trưa, Chu Minh Dũ đi từ bãi tràng lại đây, dùng xe đẩy nhỏ đẩy một cái đầm dành cho một người dùng, thấy Mạc Như làm được nhiều việc như vậy, anh nói: “Em cẩn thận một chút, đừng để mệt quá.”
Mạc Như cười nói: “Em làm sao có thể mệt được, anh xem em ảo thuật.” Cô vung tay lên, một trận mưa nhỏ rơi xuống.
Chu Minh Dũ: “! ! !”
Anh cảm thấy mình sắp biến thành người hâm mộ chân chính.
Mạc Như nhìn thấy cái đầm cảm thấy chơi vui, liền nói để cô đến thử xem, Chu Minh Dũ sợ tới mức lập tức ngăn cô lại, “Cái này nặng hơn hai trăm cân đấy, không phải thứ để em chơi đâu.”
Mạc Như cười nói: “Anh buông em ra đi, em thử xem.” Nói xong, cô lấy hai hạt đậu phộng nhét vào trong miệng mình, “Trước tiên phải ăn một viên thuốc tăng lực!”
Chu Minh Dũ: “. . .”
Mạc Như bảo anh nhìn cho kỹ, cô đưa tay cầm lấy cán rồi thu đầm vào trong, sau đó nâng tay lên nửa mét lại đem đầm thả ra, “Ầm” phần đá dưới đầm rơi xuống mặt đất, chấn đến mức mặt đất đều rung lên một chút.
Cô nhìn Chu Minh Dũ, “Thế nào? Một chút cũng không mệt.”
Chu Minh Dũ: “. . .” Thật sự vô cùng lợi hại.
“Vẫn là không nên chơi đùa nữa, cẩn thận rơi vào chân.”
Mạc Như nói: “Nó ở trong đầu em, em tưởng tượng như vậy thì nó phải nghe lời.” Không phải cô đang khoa trương, tuy rằng không biết không gian rốt cuộc nằm ở nơi nào, nhưng không gian trao đổi giữa tư tưởng với hiện thực chính là đầu óc cùng thân thể của cô, đương nhiên nếu muốn cô cũng có thể dùng chân để thu vào lấy ra giống như dùng tay. Cô muốn đồ vật trong không gian sắp xếp theo dạng nào, dùng góc độ gì hoặc là cách hiện ra thế nào đều có thể làm vô cùng dễ dàng. Không gian của cô thật đúng là một báu vật, trữ vật chỉ là công năng cơ bản nhất, còn có rất nhiều công năng đang chờ đợi cô khai phá, ví dụ như xây tường, ví dụ như điều khiển, ví dụ như…
Cô dùng ý niệm cùng tay điều khiển cái đầm, thu vào, thả ra, đầm từng chỗ một, động tác nhẹ nhàng.
Chu Minh Dũ chỉ để cô chơi một chút, sau đó liền lấy cái đầm lại, nhìn nhìn sắc trời, để đầm đặt lại ở nơi này, cầm các dụng cụ khác cùng Mạc Như về nhà.
Trên đường đi anh nói: “Chờ đến tối không ai rồi sẽ để cho em chơi.”
Vừa lúc có mấy người trong Đội 3 tan tầm đi ngang qua, một người cười hỏi: “Út Năm, các người chơi gì?” Những người khác lập tức ồn ào, ha ha cười, “Chơi cái gì còn phải nói cho mày biết à, làm sao, mày cũng muốn chơi hả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.