Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 16: Giải Pháp Tốt (1)
Đào Hoa Lộ
17/03/2022
Mạc Như: “… Chồng ơi, cũng may là có anh, nếu chỉ có một mình em chắc em sống không quá ba ngày.”
Chu Minh Dũ cầm tay cô, “Buổi tối anh sẽ dạy em cách xem ngày.”
Mạc Như ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc,"Em thật không hiểu, mười lăm tháng tư, nơi này cũng không phải phương Nam, bây giờ chỉ mới khoảng.... bảy giờ sáng? Vì sao lại nóng đến thế.”
Chu Minh Dũ thấy cô mặc áo bông quần bông cũng cảm thấy nóng thay cho cô, Chu Minh Dũ của trước kia không hề biết chăm sóc như thế này, mà chính bản thân Mạc Sỏa Ni không nói thì người khác đương nhiên cũng mặc kệ, cho nên cô vẫn luôn mặc áo bông quần bông.
“Năm trước có tháng nhuận, dựa theo lịch dương thì hiện tại… hình như là ngày một ngày hai tháng sáu cho nên đương nhiên là nóng rồi. Về đến nhà thay ra đi.”
Hai người về đến nhà thì phát hiện nhà cửa im ắng, thậm chí bóng dáng con nít cũng đều không thấy, có lẽ là đã đưa đến nhà ông nội Chu Minh Dũ, để cho mấy bà thím không đi làm trông giúp.
Mạc Như vui mừng bảo Chu Minh Dũ nhanh chóng đi đóng cửa, ra hiệu chặn con gà hoa lau đang ăn rau dại ở góc tường lại. Giữa chuồng heo, chuồng gà và giang nhà phía Tây có một cái góc, gà bị cắt cánh rồi nên cũng không thể bay, rất nhanh đã bị Chu Minh Dũ tóm gọn.
Mạc Như thử thử, những không gian trực tiếp lựa chọn bỏ qua vật còn sống, căn bản không thể thu vào, chỉ có thể từ bỏ ý định nuôi con vật trong không gian, sau đó lấy ra cho gà ăn... Thấy mấy con gà chen chúc tranh sâu để ăn, cô nhìn đàn gà than thở.
Tuy nhiên, những giọt nước trên mặt rau củ trong không gian vẫn còn long lanh, không hề có dấu hiệu khô héo!
Công năng giữ tươi cực mạnh!
Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô. Nó có thể làm giảm tỷ lệ hư thối của lương thực, rau dưa hạ thấp xuống bằng không. Phải biết rằng, mùa thu hàng năm đều thu hoạch rất nhiều khoai lang, một số khoai lang được chà xát phơi khô để dễ tồn trữ, những củ còn tươi thì đặt ở trong hầm hoặc là trong kho dưới giường đất, ăn qua một một mùa đông đến đầu xuân là bắt đầu hư hỏng. Cuối cùng tính ra, vứt bớt cũng đến hơn một nửa, ở thời đại một mẩu thức ăn cũng đều không thể lãng phí thì thế này quả thật đáng buồn.
Nó còn có ý nghĩa là có thể bảo tồn được mầm giống! Lấy những cây non, hạt giống quan trọng đều cất chứa ở trong không gian, có cơ hội thích hợp lập tức lấy ra trồng, không đến mức phải chờ tới chính sách khôi phục, muốn trồng thứ gì cũng đều không có hạt giống.
Với không gian lưu trữ, mọi thứ đã sẵn sàng!
Dọn dẹp một chút, hai người đi rửa tay ăn cơm.
Chậu rửa mặt cũng là cái chậu sành màu đen, người ở đây gọi là "hàng đen”, là chế phẩm vô cùng kém, so với các loại mặt hàng đồ gốm, đồ sứ, tráng men kia thì chính là ăn mày và quý tộc.
“Chu Dũ, cái này có phải chậu rửa chân hay không?” Mạc Như hỏi.
Mạc Như vừa hỏi như vậy, Chu Minh Dũ nhớ tới, "Mấy chị dâu hình như cũng dùng cái này để giặt tã.” Không chỉ là rửa chân!
Vậy thì tã dính phân cũng sẽ giặt ở trong này, bận việc như vậy tất nhiên là không có thời gian đi đến sông để giặt, Mạc Như quyết định dùng khăn lông ướt lau mặt là được. Khăn mặt ở trong các phòng của từng người đều có, đều là vải dệt thủ công, sợi lông nhỏ, mềm mại và êm dịu không gây khó chịu cho người dùng.
Mạc Như lau mặt một phen, sau đó làm ra một tư thế phấn đấu, “Chu Dũ, chúng ta phải cố lên, sớm ngày dùng đến khăn lông mềm mại, ở trong căn nhà không bị mưa dột .”
Chu Minh Dũ cầm lấy khăn lau mặt, nhìn gương mặt có biểu tình phong phú tương tự như trước kia của cô thì không khỏi bật cười, “Em yên tâm, anh cảm thấy mính có nguồn sức lực vô tận.”
Lúc này muốn hoàn thành tâm nguyện thật đúng là phải dựa vào một đống sức lực.
Mạc Như nhéo nhéo cơ bắp nơi cánh tay anh, nói đùa với anh hai câu rồi cùng nhau đi ăn sáng.
Anh đưa cho cô một cục xôi nắm, sau đó giúp cô múc thêm một bát cháo trắng đặt ở trên bệ bếp, với cái bụng lớn như vậy không nên ngồi mấy băng ghế nhỏ trong nhà thì tốt hơn, lỡ như té ngã thì rất phiền toái.
Mạc Như thấy anh ăn một cách ngon lành, ngẫm lại có ai mà chưa từng ăn qua lương thực phụ, kiếp trước cô còn ăn ngô ăn khoai, lâu lâu còn uống bột ngô, khá là ngon lại còn có lợi cho sức khỏe.
Kết quả là, vừa húp một ngụm vào trong miệng nhưng lại nếm được một hương vị hết sức đặc biệt! Có chút chua, có chút chát, có chút đắng… Thiếu chút nữa là cô đã phun ra, nhanh chóng vuốt vuốt cổ để nuốt xuống, sau đó cẩn thận nghiên cứu xem đây là nguyên liệu gì.
Chu Minh Dũ bật cười nhìn cô, mở miệng trêu chọc “Có phải thật sự rất ngon không?”
Mạc Như tức giận liếc anh một cái, "Thật sự ngon vô cùng!”
Chu Minh Dũ cầm tay cô, “Buổi tối anh sẽ dạy em cách xem ngày.”
Mạc Như ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc,"Em thật không hiểu, mười lăm tháng tư, nơi này cũng không phải phương Nam, bây giờ chỉ mới khoảng.... bảy giờ sáng? Vì sao lại nóng đến thế.”
Chu Minh Dũ thấy cô mặc áo bông quần bông cũng cảm thấy nóng thay cho cô, Chu Minh Dũ của trước kia không hề biết chăm sóc như thế này, mà chính bản thân Mạc Sỏa Ni không nói thì người khác đương nhiên cũng mặc kệ, cho nên cô vẫn luôn mặc áo bông quần bông.
“Năm trước có tháng nhuận, dựa theo lịch dương thì hiện tại… hình như là ngày một ngày hai tháng sáu cho nên đương nhiên là nóng rồi. Về đến nhà thay ra đi.”
Hai người về đến nhà thì phát hiện nhà cửa im ắng, thậm chí bóng dáng con nít cũng đều không thấy, có lẽ là đã đưa đến nhà ông nội Chu Minh Dũ, để cho mấy bà thím không đi làm trông giúp.
Mạc Như vui mừng bảo Chu Minh Dũ nhanh chóng đi đóng cửa, ra hiệu chặn con gà hoa lau đang ăn rau dại ở góc tường lại. Giữa chuồng heo, chuồng gà và giang nhà phía Tây có một cái góc, gà bị cắt cánh rồi nên cũng không thể bay, rất nhanh đã bị Chu Minh Dũ tóm gọn.
Mạc Như thử thử, những không gian trực tiếp lựa chọn bỏ qua vật còn sống, căn bản không thể thu vào, chỉ có thể từ bỏ ý định nuôi con vật trong không gian, sau đó lấy ra cho gà ăn... Thấy mấy con gà chen chúc tranh sâu để ăn, cô nhìn đàn gà than thở.
Tuy nhiên, những giọt nước trên mặt rau củ trong không gian vẫn còn long lanh, không hề có dấu hiệu khô héo!
Công năng giữ tươi cực mạnh!
Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô. Nó có thể làm giảm tỷ lệ hư thối của lương thực, rau dưa hạ thấp xuống bằng không. Phải biết rằng, mùa thu hàng năm đều thu hoạch rất nhiều khoai lang, một số khoai lang được chà xát phơi khô để dễ tồn trữ, những củ còn tươi thì đặt ở trong hầm hoặc là trong kho dưới giường đất, ăn qua một một mùa đông đến đầu xuân là bắt đầu hư hỏng. Cuối cùng tính ra, vứt bớt cũng đến hơn một nửa, ở thời đại một mẩu thức ăn cũng đều không thể lãng phí thì thế này quả thật đáng buồn.
Nó còn có ý nghĩa là có thể bảo tồn được mầm giống! Lấy những cây non, hạt giống quan trọng đều cất chứa ở trong không gian, có cơ hội thích hợp lập tức lấy ra trồng, không đến mức phải chờ tới chính sách khôi phục, muốn trồng thứ gì cũng đều không có hạt giống.
Với không gian lưu trữ, mọi thứ đã sẵn sàng!
Dọn dẹp một chút, hai người đi rửa tay ăn cơm.
Chậu rửa mặt cũng là cái chậu sành màu đen, người ở đây gọi là "hàng đen”, là chế phẩm vô cùng kém, so với các loại mặt hàng đồ gốm, đồ sứ, tráng men kia thì chính là ăn mày và quý tộc.
“Chu Dũ, cái này có phải chậu rửa chân hay không?” Mạc Như hỏi.
Mạc Như vừa hỏi như vậy, Chu Minh Dũ nhớ tới, "Mấy chị dâu hình như cũng dùng cái này để giặt tã.” Không chỉ là rửa chân!
Vậy thì tã dính phân cũng sẽ giặt ở trong này, bận việc như vậy tất nhiên là không có thời gian đi đến sông để giặt, Mạc Như quyết định dùng khăn lông ướt lau mặt là được. Khăn mặt ở trong các phòng của từng người đều có, đều là vải dệt thủ công, sợi lông nhỏ, mềm mại và êm dịu không gây khó chịu cho người dùng.
Mạc Như lau mặt một phen, sau đó làm ra một tư thế phấn đấu, “Chu Dũ, chúng ta phải cố lên, sớm ngày dùng đến khăn lông mềm mại, ở trong căn nhà không bị mưa dột .”
Chu Minh Dũ cầm lấy khăn lau mặt, nhìn gương mặt có biểu tình phong phú tương tự như trước kia của cô thì không khỏi bật cười, “Em yên tâm, anh cảm thấy mính có nguồn sức lực vô tận.”
Lúc này muốn hoàn thành tâm nguyện thật đúng là phải dựa vào một đống sức lực.
Mạc Như nhéo nhéo cơ bắp nơi cánh tay anh, nói đùa với anh hai câu rồi cùng nhau đi ăn sáng.
Anh đưa cho cô một cục xôi nắm, sau đó giúp cô múc thêm một bát cháo trắng đặt ở trên bệ bếp, với cái bụng lớn như vậy không nên ngồi mấy băng ghế nhỏ trong nhà thì tốt hơn, lỡ như té ngã thì rất phiền toái.
Mạc Như thấy anh ăn một cách ngon lành, ngẫm lại có ai mà chưa từng ăn qua lương thực phụ, kiếp trước cô còn ăn ngô ăn khoai, lâu lâu còn uống bột ngô, khá là ngon lại còn có lợi cho sức khỏe.
Kết quả là, vừa húp một ngụm vào trong miệng nhưng lại nếm được một hương vị hết sức đặc biệt! Có chút chua, có chút chát, có chút đắng… Thiếu chút nữa là cô đã phun ra, nhanh chóng vuốt vuốt cổ để nuốt xuống, sau đó cẩn thận nghiên cứu xem đây là nguyên liệu gì.
Chu Minh Dũ bật cười nhìn cô, mở miệng trêu chọc “Có phải thật sự rất ngon không?”
Mạc Như tức giận liếc anh một cái, "Thật sự ngon vô cùng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.