Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 24: Khuyên Bảo, Cãi Cọ (1)
Đào Hoa Lộ
28/03/2022
Trương Thúy Hoa nghiêm túc nói: "Này nhóc con, đừng để bị lừa, nhà ngói là dành cho địa chủ ở, nghĩ cái gì vậy chứ? Con làm như vậy là sai nguyên tắc, cẩn thận người khác nghe thấy.”
Chu Minh Dũ nói: "Mẹ, đi theo con đường xã hội chủ nghĩa thì cũng phải ở nhà ngói, cưới vợ, ăn thịt thoải mái.”
Trương Thúy Hoa thở dài, “Nói là phải từng bước tiến nhập, kết quả mẹ lại thấy ngược lại……” Bà nói chưa xong câu, ho khan một tiếng, “Được rồi, không thể nói những điều này, cẩn thận bị chụp mác bôi nhọ xã hội chủ nghĩa thì phiền, nhà chúng ta chính là phần tử tiên tiến, từ trước đến nay chưa bao giờ làm ảnh hưởng người khác.”
Chu Minh Dũ lại dỗ dành bà hai câu để bà vui vẻ, sau đó nói: "Mẹ, con với mẹ thương lượng một chuyện này rất nghiêm túc.”
Trương Thúy Hoa cười, "Nghé con của mẹ mà cũng biết nói mấy lời nghiêm túc nữa đấy? Được, con nói đi, mẹ nghe.”
Chu Minh Dũ liền nói: "Mẹ, mẹ xem anh tư còn lớn tuổi hơn con nhưng vẫn chưa cưới vợ……”
Đúng là chuyện không thể nghiêm túc hơn, Trương Thúy Hoa cũng cảm thấy lạ, "Mẹ biết chứ, anh trai con nói chuyện lấy vợ không đáng lo, dễ tìm, điểm đội công tác nhà chúng ta cũng có giá trị, hơn nữa nhà chúng ta cũng không tệ……”
"Mẹ, anh Tư vẫn còn ở chung với ba mẹ, anh ấy cưới vợ xong thì ở chỗ nào?”
“Đến lúc đó…… dọn dẹp gian nhà phía Nam một chút.”
"Mẹ!” Chu Minh Dũ hơi toát mồ hôi lạnh, gian nhà phía Nam trước đây là chuồng nuôi trâu bò, vừa thấp vừa nhỏ, đến bây giờ còn vương vấn mùi cứt trâu, làm sao có thể để anh tư ở được.
"Mẹ, chi bằng đi lên đại đội xin đất nền trước, con thấy chỗ nhà cũ chúng ta ở trước kia cũng tốt, đó vốn dĩ là chúng ta, cũng dễ xin. Sau này người trẻ tuổi trong thôn kết hôn càng ngày càng nhiều, nếu chúng ta không nhanh chân chiếm đất thì lỡ như sau này không dễ xin thì sao? Hơn nữa, chúng ta xin sớm một chút còn có thể chuẩn bị vật liệu sớm một chút. Nếu như chậm trễ, nhà người khác đến mượn gỗ thì mẹ có cho mượn hay không?”
Anh không chỉ vẽ ra một cái bánh nướng lớn để gạt Trương Thúy Hoa, mà còn phải nói một vài điều khiến bà cảm thấy lo lắng.
Ngay cả khi do dự chưa kịp quyết định một chuyện gì đó, nhưng đã có người tới tranh đoạt thì đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Anh nói ra như vậy, Trương Thúy Hoa cũng cảm thấy trong nhà ở không nổi, nguyên một gia đình thằng hai ngủ chung trên một cái giường đất, thằng ba ít con thì còn đỡ, vợ của thằng năm cũng sắp sinh, sau này con cháu càng ngày càng nhiều. Hơn nữa thằng tư cũng đã chậm trễ, trước đó có vài người giới thiệu nhưng vừa nghe vẫn còn ngủ chung với ba mẹ trên một cái giường đất, căn bản không đất ở, về sau đều lần lượt rút lui hết, nhắm mắt mở ra nhìn lại thì nó cũng đã lớn thêm một tuổi. Cái viện này cũng không còn chỗ để dựng, cho dù chặt hết cây lấy gỗ cũng không đủ xây thêm một gian, không làm được việc gì.
Chu Minh Dũ tiếp tục nói: "Mẹ, cây cối nhà chúng ta cũng đều lớn cả rồi, không bằng hiện tại chặt đi rồi trồng cây mới.”
Trương Thúy Hoa thấy anh nói rất có lý, nhưng mà muốn thực hiện cũng không phải dễ dàng như vậy, “Hồng Lí Tử, xây nhà cũng không phải nhẹ nhàng giống như tranh luận thế này. Cho dù có trên đội hỗ trợ làm giúp chúng ta, nhưng trong vườn chỉ có mấy cây này thì đủ làm gì? Không có gạch nung thì phải cần rất nhiều gạch vuông, đá, hơn nữa còn phải cần một đống thân cây cao lương, một lượng lớn rơm lúa mì tốt, không để dành năm sáu năm thì có ai làm được một căn nhà ba gian đâu.”
Chu Minh Dũ tất nhiên không sợ khó khăn, hiện tại không dựng nhà về sau lại càng không thể dựng, hiện tại không chặt cây để chiếm trước, chờ đến khi bị chặt hết sạch rồi, nhiều năm sau cũng tìm không ra loại gỗ thích hợp để dùng.
"Mẹ, theo con thấy chúng ta ra phía sau chiếm chỗ trước, dựng một cái nhà tranh con với Sỏa Ni ở cũng được, gian nhà phía Tây nhường cho anh tư kết hôn.”
Từ nhỏ anh tư là người bị bỏ bê nhiều nhất ở trong nhà, bình thường không thích trò chuyện chỉ âm thầm làm việc. Chu Minh Dũ coi trọng Sỏa Ni ngốc, một hai phải cưới về cho bằng được, cũng không thèm quan tâm anh tư hắn còn chưa cưới vợ, Trương Thúy Hoa cưng chiều đứa con út, hơn nữa cưới Sỏa Ni ngốc chỉ mất một túi khoai lang khô, cho nên bà cũng lập tức đồng ý, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của anh tư.
Chu Minh Dũ nghĩ, làm thế nào cũng phải để cho anh tư cưới vợ sớm một chút, qua thêm vài năm nữa là già mất.
Trương Thúy Hoa trầm ngâm không nói gì.
Chu Minh Dũ lại nói: "Mẹ, trước kia con không hiểu chuyện, mẹ vì con mà đắc tội với người ngoài cũng không sao, nhưng không thể để anh tư chịu uất ức có đúng không?”
Trương Thúy Hoa gật gật đầu, hốc mắt có chút chua xót, mắng: "Cái đồ nghé con, một hồi rối rắm không hiểu chuyện, một hồi lại hiểu chuyện hơn so với bất kỳ ai, thật là đáng hận.” Nói xong còn vỗ con trai hai cái thật mạnh.
Chu Minh Dũ nói: "Mẹ, đi theo con đường xã hội chủ nghĩa thì cũng phải ở nhà ngói, cưới vợ, ăn thịt thoải mái.”
Trương Thúy Hoa thở dài, “Nói là phải từng bước tiến nhập, kết quả mẹ lại thấy ngược lại……” Bà nói chưa xong câu, ho khan một tiếng, “Được rồi, không thể nói những điều này, cẩn thận bị chụp mác bôi nhọ xã hội chủ nghĩa thì phiền, nhà chúng ta chính là phần tử tiên tiến, từ trước đến nay chưa bao giờ làm ảnh hưởng người khác.”
Chu Minh Dũ lại dỗ dành bà hai câu để bà vui vẻ, sau đó nói: "Mẹ, con với mẹ thương lượng một chuyện này rất nghiêm túc.”
Trương Thúy Hoa cười, "Nghé con của mẹ mà cũng biết nói mấy lời nghiêm túc nữa đấy? Được, con nói đi, mẹ nghe.”
Chu Minh Dũ liền nói: "Mẹ, mẹ xem anh tư còn lớn tuổi hơn con nhưng vẫn chưa cưới vợ……”
Đúng là chuyện không thể nghiêm túc hơn, Trương Thúy Hoa cũng cảm thấy lạ, "Mẹ biết chứ, anh trai con nói chuyện lấy vợ không đáng lo, dễ tìm, điểm đội công tác nhà chúng ta cũng có giá trị, hơn nữa nhà chúng ta cũng không tệ……”
"Mẹ, anh Tư vẫn còn ở chung với ba mẹ, anh ấy cưới vợ xong thì ở chỗ nào?”
“Đến lúc đó…… dọn dẹp gian nhà phía Nam một chút.”
"Mẹ!” Chu Minh Dũ hơi toát mồ hôi lạnh, gian nhà phía Nam trước đây là chuồng nuôi trâu bò, vừa thấp vừa nhỏ, đến bây giờ còn vương vấn mùi cứt trâu, làm sao có thể để anh tư ở được.
"Mẹ, chi bằng đi lên đại đội xin đất nền trước, con thấy chỗ nhà cũ chúng ta ở trước kia cũng tốt, đó vốn dĩ là chúng ta, cũng dễ xin. Sau này người trẻ tuổi trong thôn kết hôn càng ngày càng nhiều, nếu chúng ta không nhanh chân chiếm đất thì lỡ như sau này không dễ xin thì sao? Hơn nữa, chúng ta xin sớm một chút còn có thể chuẩn bị vật liệu sớm một chút. Nếu như chậm trễ, nhà người khác đến mượn gỗ thì mẹ có cho mượn hay không?”
Anh không chỉ vẽ ra một cái bánh nướng lớn để gạt Trương Thúy Hoa, mà còn phải nói một vài điều khiến bà cảm thấy lo lắng.
Ngay cả khi do dự chưa kịp quyết định một chuyện gì đó, nhưng đã có người tới tranh đoạt thì đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Anh nói ra như vậy, Trương Thúy Hoa cũng cảm thấy trong nhà ở không nổi, nguyên một gia đình thằng hai ngủ chung trên một cái giường đất, thằng ba ít con thì còn đỡ, vợ của thằng năm cũng sắp sinh, sau này con cháu càng ngày càng nhiều. Hơn nữa thằng tư cũng đã chậm trễ, trước đó có vài người giới thiệu nhưng vừa nghe vẫn còn ngủ chung với ba mẹ trên một cái giường đất, căn bản không đất ở, về sau đều lần lượt rút lui hết, nhắm mắt mở ra nhìn lại thì nó cũng đã lớn thêm một tuổi. Cái viện này cũng không còn chỗ để dựng, cho dù chặt hết cây lấy gỗ cũng không đủ xây thêm một gian, không làm được việc gì.
Chu Minh Dũ tiếp tục nói: "Mẹ, cây cối nhà chúng ta cũng đều lớn cả rồi, không bằng hiện tại chặt đi rồi trồng cây mới.”
Trương Thúy Hoa thấy anh nói rất có lý, nhưng mà muốn thực hiện cũng không phải dễ dàng như vậy, “Hồng Lí Tử, xây nhà cũng không phải nhẹ nhàng giống như tranh luận thế này. Cho dù có trên đội hỗ trợ làm giúp chúng ta, nhưng trong vườn chỉ có mấy cây này thì đủ làm gì? Không có gạch nung thì phải cần rất nhiều gạch vuông, đá, hơn nữa còn phải cần một đống thân cây cao lương, một lượng lớn rơm lúa mì tốt, không để dành năm sáu năm thì có ai làm được một căn nhà ba gian đâu.”
Chu Minh Dũ tất nhiên không sợ khó khăn, hiện tại không dựng nhà về sau lại càng không thể dựng, hiện tại không chặt cây để chiếm trước, chờ đến khi bị chặt hết sạch rồi, nhiều năm sau cũng tìm không ra loại gỗ thích hợp để dùng.
"Mẹ, theo con thấy chúng ta ra phía sau chiếm chỗ trước, dựng một cái nhà tranh con với Sỏa Ni ở cũng được, gian nhà phía Tây nhường cho anh tư kết hôn.”
Từ nhỏ anh tư là người bị bỏ bê nhiều nhất ở trong nhà, bình thường không thích trò chuyện chỉ âm thầm làm việc. Chu Minh Dũ coi trọng Sỏa Ni ngốc, một hai phải cưới về cho bằng được, cũng không thèm quan tâm anh tư hắn còn chưa cưới vợ, Trương Thúy Hoa cưng chiều đứa con út, hơn nữa cưới Sỏa Ni ngốc chỉ mất một túi khoai lang khô, cho nên bà cũng lập tức đồng ý, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của anh tư.
Chu Minh Dũ nghĩ, làm thế nào cũng phải để cho anh tư cưới vợ sớm một chút, qua thêm vài năm nữa là già mất.
Trương Thúy Hoa trầm ngâm không nói gì.
Chu Minh Dũ lại nói: "Mẹ, trước kia con không hiểu chuyện, mẹ vì con mà đắc tội với người ngoài cũng không sao, nhưng không thể để anh tư chịu uất ức có đúng không?”
Trương Thúy Hoa gật gật đầu, hốc mắt có chút chua xót, mắng: "Cái đồ nghé con, một hồi rối rắm không hiểu chuyện, một hồi lại hiểu chuyện hơn so với bất kỳ ai, thật là đáng hận.” Nói xong còn vỗ con trai hai cái thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.