Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 48: Phân Rõ Giới Hạn (3)
Đào Hoa Lộ
15/04/2022
Chu Minh Dũ hô tô: “Dậy tranh công kiếm điểm đi, ngủ nướng cái gì!”
“Tối hôm qua chúng tôi đi bắt chim sẻ, đó chính là chuyện lớn của toàn Đảng toàn dân, ai ngủ nướng chứ? Vì sao mấy người không chịu đi bắt đi?”
Chu Minh Dũ đáp lại: “Mày bắt chim sẻ kiếm điểm công tác có phải để nhận lúa mì hay không? Hay là muốn được nhận chim sẻ?” Chu Minh Dũ cất cao giọng, kéo mạnh cưa, cũng không thèm để ý đến mấy nhánh cây khiến cho chúng nó rớt trên mặt đất kêu răng rắc.
Bên kia không đáp lại nữa, Chu Minh Dũ lập tức chuyên tâm cưa cây.
Chu Minh Quang hơi buồn bực, vì sao Chu Bồi Cơ lại nói chuyện với bọn họ rồi? Hai nhà trước sau ít nhất cũng hơn năm năm chưa nói chuyện với nhau.
Vốn trang trại nhà họ Chu chỉ có hơn một trăm hộ gia đình, toàn bộ là họ Chu, bọn họ là nhân viên chính của trang trại nhà họ Chu. Về sau lại gặp thiên tai, nạn châu chấu, nạn hạn hán, toàn bộ dân trong trang trại chạy nạn, đất bị tập trung vào tay địa chủ nhà họ Trần. Sau này thiên tai giảm bớt, những người họ nhà Chu lục tục quay về, nhưng lại đều biến thành người làm thuê cho ông chủ nhà họ Trần.
Sau nữa lại có rất nhiều người họ Chu cùng những họ khác lục tục dời đến đây, trong đó có một đám người gia truyền làm nghề buôn bán, chủ yếu là thủ công nghiệp, gia cảnh tương đối giàu có, bối phận gia phả của bọn họ không hề giống với nhà Chu Minh Dũ.
Người cầm đầu của nhóm này là Chu Bồi Cơ, hiện giờ ông nội của anh ta dẫn đầu ở trong trang trại nhà họ Chu.
Ông nội của Chu Bồi Cơ là Chu Chung Viễn, là thợ mộc tốt nhất khắp các thôn, người ông thứ ba của Chu Minh Dũ chính là học nghề thợ mộc từ ông ta, thợ xây tường giỏi nhất cũng là người ông thứ hai của Chu Bồi Cơ, cho nên nhà của nguyên một đám người bọn họ đều trông chắc chắn hơn so với nhà của những gia đình khác.
Nhà người khác đều là đất đỏ gạch vuông, nhà bọn họ thì là gạch nung mái ngói.
Thật ra trước kia nhà bọn họ có quan hệ rất tốt với gia đình Chu Bồi Cơ, nhưng sau đó vì sao lại không nói chuyện với nhau nữa? Chu Minh Dũ nghĩ nghĩ, hiển nhiên là không có ấn tượng gì, “Anh, vì sao nhà chúng ta và nhà bọn họ không nói chuyện với nhau nữa?”
Chu Minh Quang nghe anh hỏi mình, lập tức nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc, “Chú còn hỏi anh, không phải vì chú hay sao?”
“Em?”
Chu Minh Dũ có chút khó hiểu, ngẫm nghĩ kỹ, trong ký ức của nguyên chủ thật sự không hề có chút ấn tượng gì về việc hai nhà gây nhau, chỉ có ân oán riêng giữa anh và Chu Bồi Cơ.
Chu Minh Dũ từ nhỏ đã được mẹ anh chiều chuộng, dung túng, hơn nữa khi lớn lên còn to khoẻ sức lực hơn người, từ nhỏ đã giống như con của Vua, cũng có thể nói anh là một ông Hoàng.
Mà Chu Bồi Cơ cũng chẳng khác anh là bao, từ nhỏ cũng đã là báu vật trong nhà, bởi vì gia đình hắn có nghề thủ công cho nên mọi người khắp các thôn đều đến nhờ hỗ trợ, chẳng những được trả tiền hoặc lương thực mà còn vô cùng được tôn trọng, vì thế mà từ nhỏ Chu Bồi Cơ cũng đã có mặt mũi. Hơn nữa, thậm chí cho dù những lúc kinh tế khó khăn có liên tiếp kéo dài trong vòng bốn năm thì quà ăn vặt trong túi hắn vẫn đều đặn không ngừng, bên người hắn có nguyên một đám trẻ con vây quanh, nói đến tính quyền lực có một không hai thì còn lợi hại hơn cả Chu Minh Dũ.
Người xưa thường nói một nước không thể có hai Vua, giữa hai người cầm đầu cũng như vậy.
Từ khi gia đình Chu Minh Dũ dọn đến đây làm hàng xóm với gia đình Chu Bồi Cơ, ban đầu còn rất hòa hợp, nhưng từ sau khi Chu Minh Dũ và Chu Bồi Cơ gây gỗ đánh nhau mỗi ngày, quan hệ giữa hai nhà bắt đầu chuyển biến xấu dần đi.
Sắp xếp lại chuỗi sự kiện, Chu Minh Dũ mới cảm thấy thật sự là vì nguyên chủ, nói trắng ra cũng chính là vì chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau, hai đứa xoay người liền quên ngay, nhưng những người lớn vẫn cứ để mãi trong lòng, nháo nhào túi bụi, đến sau cùng là cạch mặt không thèm qua lại với nhau nữa.
Lại nói tiếp, từ nhỏ Chu Minh Dũ đã được mẹ anh chăm sóc kỹ lưỡng, to lớn khỏe mạnh, sức lực hơn người, trong số mấy đứa con anh là đứa được cưng chiều nhất. Sau khi trưởng thành, thân hình càng cao lớn hơn, một thân sức lực mạnh mẽ, nhưng dù sao thì anh cũng là một người được việc, những việc nặng trong nhà anh không hề làm lơ.
Chu Bồi Cơ không khác anh là bao nhưng so ra thì vẫn vượt trội hơn anh một chút, khi còn nhỏ hắn đã trông giống như một con búp bê, từ nhỏ chẳng những được ba thương, mẹ yêu, ông bà nội chiều chuộng, ngoài ra vì gia đình bọn họ có tay nghề cho nên được nhiều người yêu mến, những người thường xuyên đến xin giúp đỡ cũng tấm tắc khen ngợi hắn.
“Tối hôm qua chúng tôi đi bắt chim sẻ, đó chính là chuyện lớn của toàn Đảng toàn dân, ai ngủ nướng chứ? Vì sao mấy người không chịu đi bắt đi?”
Chu Minh Dũ đáp lại: “Mày bắt chim sẻ kiếm điểm công tác có phải để nhận lúa mì hay không? Hay là muốn được nhận chim sẻ?” Chu Minh Dũ cất cao giọng, kéo mạnh cưa, cũng không thèm để ý đến mấy nhánh cây khiến cho chúng nó rớt trên mặt đất kêu răng rắc.
Bên kia không đáp lại nữa, Chu Minh Dũ lập tức chuyên tâm cưa cây.
Chu Minh Quang hơi buồn bực, vì sao Chu Bồi Cơ lại nói chuyện với bọn họ rồi? Hai nhà trước sau ít nhất cũng hơn năm năm chưa nói chuyện với nhau.
Vốn trang trại nhà họ Chu chỉ có hơn một trăm hộ gia đình, toàn bộ là họ Chu, bọn họ là nhân viên chính của trang trại nhà họ Chu. Về sau lại gặp thiên tai, nạn châu chấu, nạn hạn hán, toàn bộ dân trong trang trại chạy nạn, đất bị tập trung vào tay địa chủ nhà họ Trần. Sau này thiên tai giảm bớt, những người họ nhà Chu lục tục quay về, nhưng lại đều biến thành người làm thuê cho ông chủ nhà họ Trần.
Sau nữa lại có rất nhiều người họ Chu cùng những họ khác lục tục dời đến đây, trong đó có một đám người gia truyền làm nghề buôn bán, chủ yếu là thủ công nghiệp, gia cảnh tương đối giàu có, bối phận gia phả của bọn họ không hề giống với nhà Chu Minh Dũ.
Người cầm đầu của nhóm này là Chu Bồi Cơ, hiện giờ ông nội của anh ta dẫn đầu ở trong trang trại nhà họ Chu.
Ông nội của Chu Bồi Cơ là Chu Chung Viễn, là thợ mộc tốt nhất khắp các thôn, người ông thứ ba của Chu Minh Dũ chính là học nghề thợ mộc từ ông ta, thợ xây tường giỏi nhất cũng là người ông thứ hai của Chu Bồi Cơ, cho nên nhà của nguyên một đám người bọn họ đều trông chắc chắn hơn so với nhà của những gia đình khác.
Nhà người khác đều là đất đỏ gạch vuông, nhà bọn họ thì là gạch nung mái ngói.
Thật ra trước kia nhà bọn họ có quan hệ rất tốt với gia đình Chu Bồi Cơ, nhưng sau đó vì sao lại không nói chuyện với nhau nữa? Chu Minh Dũ nghĩ nghĩ, hiển nhiên là không có ấn tượng gì, “Anh, vì sao nhà chúng ta và nhà bọn họ không nói chuyện với nhau nữa?”
Chu Minh Quang nghe anh hỏi mình, lập tức nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc, “Chú còn hỏi anh, không phải vì chú hay sao?”
“Em?”
Chu Minh Dũ có chút khó hiểu, ngẫm nghĩ kỹ, trong ký ức của nguyên chủ thật sự không hề có chút ấn tượng gì về việc hai nhà gây nhau, chỉ có ân oán riêng giữa anh và Chu Bồi Cơ.
Chu Minh Dũ từ nhỏ đã được mẹ anh chiều chuộng, dung túng, hơn nữa khi lớn lên còn to khoẻ sức lực hơn người, từ nhỏ đã giống như con của Vua, cũng có thể nói anh là một ông Hoàng.
Mà Chu Bồi Cơ cũng chẳng khác anh là bao, từ nhỏ cũng đã là báu vật trong nhà, bởi vì gia đình hắn có nghề thủ công cho nên mọi người khắp các thôn đều đến nhờ hỗ trợ, chẳng những được trả tiền hoặc lương thực mà còn vô cùng được tôn trọng, vì thế mà từ nhỏ Chu Bồi Cơ cũng đã có mặt mũi. Hơn nữa, thậm chí cho dù những lúc kinh tế khó khăn có liên tiếp kéo dài trong vòng bốn năm thì quà ăn vặt trong túi hắn vẫn đều đặn không ngừng, bên người hắn có nguyên một đám trẻ con vây quanh, nói đến tính quyền lực có một không hai thì còn lợi hại hơn cả Chu Minh Dũ.
Người xưa thường nói một nước không thể có hai Vua, giữa hai người cầm đầu cũng như vậy.
Từ khi gia đình Chu Minh Dũ dọn đến đây làm hàng xóm với gia đình Chu Bồi Cơ, ban đầu còn rất hòa hợp, nhưng từ sau khi Chu Minh Dũ và Chu Bồi Cơ gây gỗ đánh nhau mỗi ngày, quan hệ giữa hai nhà bắt đầu chuyển biến xấu dần đi.
Sắp xếp lại chuỗi sự kiện, Chu Minh Dũ mới cảm thấy thật sự là vì nguyên chủ, nói trắng ra cũng chính là vì chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau, hai đứa xoay người liền quên ngay, nhưng những người lớn vẫn cứ để mãi trong lòng, nháo nhào túi bụi, đến sau cùng là cạch mặt không thèm qua lại với nhau nữa.
Lại nói tiếp, từ nhỏ Chu Minh Dũ đã được mẹ anh chăm sóc kỹ lưỡng, to lớn khỏe mạnh, sức lực hơn người, trong số mấy đứa con anh là đứa được cưng chiều nhất. Sau khi trưởng thành, thân hình càng cao lớn hơn, một thân sức lực mạnh mẽ, nhưng dù sao thì anh cũng là một người được việc, những việc nặng trong nhà anh không hề làm lơ.
Chu Bồi Cơ không khác anh là bao nhưng so ra thì vẫn vượt trội hơn anh một chút, khi còn nhỏ hắn đã trông giống như một con búp bê, từ nhỏ chẳng những được ba thương, mẹ yêu, ông bà nội chiều chuộng, ngoài ra vì gia đình bọn họ có tay nghề cho nên được nhiều người yêu mến, những người thường xuyên đến xin giúp đỡ cũng tấm tắc khen ngợi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.