Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò
Chương 47: Nhà Ăn Trường Học
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/07/2022
Editor: Hannah
Để tránh việc lại có người đột nhiên vào nhà, Thiệu Diệu Tông tiễn hắn ta ra ngoài dứt khoát cài then cửa từ bên trong.
Đỗ Xuân Phân múc thêm cho anh một chén canh: "Món này có dinh dưỡng." Lời nói vừa dứt, trước mặt có thêm một cái chén nhỏ. Giương mắt nhìn qua, nếu không phải Thiệu Điềm Nhi thì còn có thể là ai được. Đang muốn nói, Bình Bình và An An đứng dậy. Hai đứa bé này nhát gan, không thể dạy dỗ như khi dạy dỗ Điềm Nhi, "Tiểu Mỹ cũng đem bát qua đây."
Trong giây lát, trước mặt có thêm bốn cái bát.
Mỗt đứa bé nửa muôi.
Thiệu Điềm Nhi uống một ngụm, híp mắt lại, cảm khái: "Dễ uống!"
Thiệu Diệu Tông không khỏi hỏi: "Con học với ai?"
"Chú hai em. Uống rượu xong thì có đức hạnh nhưu thế."
Thiệu Diệu Tông: "Vậy khi gọi Khổng Doanh Trưởng là nhóc con vì. . .?"
"Trong thôn hàng xóm cãi nhau, thường xuyên nói như vậy."
Thiệu Diệu Tông muốn dạy dỗ lại Điềm Nhi, thấy bé chỉ lớn có bấy nhiêu, không nhớ được, nói cũng chỉ là vô ích. Trầm ngâm một lát thì nghẹn ra một câu, "Điềm Nhi thông minh."
"Trẻ nhỏ tầm này thích nhất bắt chước người lớn. Nhìn cái gì, nói Thiệu Điềm Nhi con đấy."
Nhóc con gật gù đắc ý thu tầm mắt lại.
Đỗ Xuân Phân tiếp tục bị cắt ngang chủ đề, "Hiện tại trường học có mấy người nấu cơm?"
"Nhà ăn còn chưa có mở."
Đỗ Xuân Phân: "Vậy học sinh tiểu học ăn ở đâu?"
"Nơi này có quân tẩu có con đều không có công việc. Có công việc thì còn chưa chuyển tới, nên chưa thể điều chỉnh tốt." Thiệu Diệu Tông tính toán thời gian, "Phải hai ba tháng nữa."
Đỗ Xuân Phân nghĩ một hồi, "Vừa vặn là mùa thu khai giảng. Nói với lãnh đạo, em làm bếp trưởng."
Thiệu Diệu Tông suýt nữa nghẹn cải tráng: "Bếp, bếp trưởng?"
Cô có lá gan to bao nhiêu thế, cũng dám nói lời lớn lối thế này.
"Tôi, đầu bếp của quán cơm quốc doanh thành phố, chưa nói tới trường học các anh, đến nhà ăn bộ đội các anh cũng đủ cách!" Đỗ Xuân Phân nhìn anh nói.
Thiệu Diệu Tông nháy mắt biết cô cô nói đúng, không thể phản bác, để tránh mấy đứa nhỏ học hai người cãi nhau, "Sau này anh sẽ đi hỏi."
"Trường học này mới, khẳng định chưa có bếp trưởng đâu, sẽ không làm cho thủ trưởng bộ đội khó xử."
Thiệu Diệu Tông gật gật đầu, không lên tiếng, có ý đồ muốn dừng lại.
"Nhà ăn không phải miễn phí phải không?"
Thiệu Diệu Tông: "Lấy tiền hoặc lương phiếu từ trường học. Cũng không phải bắt buộc."
"Trần Nguyệt Nga không có công việc, con của nhà cô ta sẽ không ăn ở nhà ăn phải không?"
Thiệu Diệu Tông cũng quên mất chuyện này, "Những người không có công việc cũng có thể để con ăn ở nhà ăn."
"Tôi phiền nhất người chính sự không làm, quản đông quản tây, bà tám có thể một ngày biết chuyện trăm nhà như thế."
Điềm Nhi không khỏi nói: "Con cũng phiền."
"Con ngậm miệng đi." Đỗ Xuân Phân trừng bé một chút, "Mẹ cùng cha con nói chuyện, có chuyện gì tới con. Lại nói tiếp, buổi tối không nấu gà nữa!"
Bình Bình, An An cùng Tiểu Mỹ không hẹn mà cùng nhìn Điềm Nhi.
Sáu con mắt có lực sát thương hơn hai con mắt của mẹ quá nhiều. Điềm Nhi sợ tới mức hai ba miếng uống canh xong, nắm ống tay áo Thiệu Diệu Tông lau lau miệng rồi chạy vào bên ngoài phòng.
Thiệu Diệu Tông sững sờ nhìn ống tay áo, lại nhìn Thiệu Điềm Nhi, lại nhìn Đỗ Xuân Phân một chút, đây là, tình huống như thế nào?
Đầu Đỗ Xuân Phân cũng bắt đầu đau: "Tập xấu. Chú hai thím hai của em đã quen. Em mua khăn mặt mới để bên trong hòm, để sau cưới con dâu cho con dâu dùng. Ăn cơm xong nếu không phải dùng tay, thì sẽ dùng ống tay áo lau mặt lau miệng cho các bé."
Thiệu Diệu Tông nhịn không được nói: "Vậy cũng nên dùng tay áo của em."
"Nó dám sao?" Đỗ Xuân Phân bắt lấy Tiểu Mỹ muốn chạy đi, "Lau miệng!"
Thiệu Diệu Tông bị dọa đến mức chạy đi tìm khăn mặt.
Đỗ Xuân Phân mừng rỡ cười ha ha, suýt nữa cười gập cả người.
"Rất buồn cười?" Thiệu Diệu Tông trừng cô một chút, lau cho Tiểu Mỹ sạch sẽ, hỏi Bình Bình cùng An An, "Hai con thì sao?"
Bình Bình đưa tay ra muốn tự lau.
Ý tứ của Thiệu Diệu Tông, là còn ăn hay không. Thấy hai bé không ăn, lau sạch cho hai cô con gái liền nói: "Cùng Điềm Nhi ở trong viện chơi."
Đất ở trong viện bị Thiệu Diệu Tông đập xốp rồi, hai đầu gối Điềm Nhi quỳ xuống, Tiểu Mỹ, Bình Bình và An An học theo, bốn chị em chụm đầu với nhau, nằm rạp trên mặt đất nghịch đất.
Thiệu Diệu Tông vừa ngồi xuống liền đứng lên.
"Ăn cơm, đừng quản các bé."
Thiệu Diệu Tông không nhìn nổi, "Thế nhưng, các con, các con —— "
"Em biết, đang mặc quần áo mới trên người. Quần áo mới vừa mặc lên người thì là đồ mới, qua một đêm sẽ là đồ cũ." Đỗ Xuân Phân liếc bốn đứa bé một chút, "Không nên cho các bé mặc quần áo mới. Buổi chiều em sẽ khâu lại quần yếm cho mấy đứa, sau này đồ mới đồ cũ thay phiên mặc."
Thiệu Diệu Tông không biết nuôi trẻ con, Đỗ Xuân Phân chăm sóc trẻ tốt như vậy, anh quyết định nghe cô, "Thời điểm anh sắp xếp quần áo cho mấy đứa thấy hình như không có áo bông dày. Bình Bình và An An thì quần áo quá nhỏ, lại đã hư nhiều chỗ, nên anh không có cầm theo."
"Điềm Nhi và Tiểu Mỹ cũng phải làm đồ mới. Mấy đứa nhỏ lớn nhanh, không vội, đến thu lại tính."
Để tránh việc lại có người đột nhiên vào nhà, Thiệu Diệu Tông tiễn hắn ta ra ngoài dứt khoát cài then cửa từ bên trong.
Đỗ Xuân Phân múc thêm cho anh một chén canh: "Món này có dinh dưỡng." Lời nói vừa dứt, trước mặt có thêm một cái chén nhỏ. Giương mắt nhìn qua, nếu không phải Thiệu Điềm Nhi thì còn có thể là ai được. Đang muốn nói, Bình Bình và An An đứng dậy. Hai đứa bé này nhát gan, không thể dạy dỗ như khi dạy dỗ Điềm Nhi, "Tiểu Mỹ cũng đem bát qua đây."
Trong giây lát, trước mặt có thêm bốn cái bát.
Mỗt đứa bé nửa muôi.
Thiệu Điềm Nhi uống một ngụm, híp mắt lại, cảm khái: "Dễ uống!"
Thiệu Diệu Tông không khỏi hỏi: "Con học với ai?"
"Chú hai em. Uống rượu xong thì có đức hạnh nhưu thế."
Thiệu Diệu Tông: "Vậy khi gọi Khổng Doanh Trưởng là nhóc con vì. . .?"
"Trong thôn hàng xóm cãi nhau, thường xuyên nói như vậy."
Thiệu Diệu Tông muốn dạy dỗ lại Điềm Nhi, thấy bé chỉ lớn có bấy nhiêu, không nhớ được, nói cũng chỉ là vô ích. Trầm ngâm một lát thì nghẹn ra một câu, "Điềm Nhi thông minh."
"Trẻ nhỏ tầm này thích nhất bắt chước người lớn. Nhìn cái gì, nói Thiệu Điềm Nhi con đấy."
Nhóc con gật gù đắc ý thu tầm mắt lại.
Đỗ Xuân Phân tiếp tục bị cắt ngang chủ đề, "Hiện tại trường học có mấy người nấu cơm?"
"Nhà ăn còn chưa có mở."
Đỗ Xuân Phân: "Vậy học sinh tiểu học ăn ở đâu?"
"Nơi này có quân tẩu có con đều không có công việc. Có công việc thì còn chưa chuyển tới, nên chưa thể điều chỉnh tốt." Thiệu Diệu Tông tính toán thời gian, "Phải hai ba tháng nữa."
Đỗ Xuân Phân nghĩ một hồi, "Vừa vặn là mùa thu khai giảng. Nói với lãnh đạo, em làm bếp trưởng."
Thiệu Diệu Tông suýt nữa nghẹn cải tráng: "Bếp, bếp trưởng?"
Cô có lá gan to bao nhiêu thế, cũng dám nói lời lớn lối thế này.
"Tôi, đầu bếp của quán cơm quốc doanh thành phố, chưa nói tới trường học các anh, đến nhà ăn bộ đội các anh cũng đủ cách!" Đỗ Xuân Phân nhìn anh nói.
Thiệu Diệu Tông nháy mắt biết cô cô nói đúng, không thể phản bác, để tránh mấy đứa nhỏ học hai người cãi nhau, "Sau này anh sẽ đi hỏi."
"Trường học này mới, khẳng định chưa có bếp trưởng đâu, sẽ không làm cho thủ trưởng bộ đội khó xử."
Thiệu Diệu Tông gật gật đầu, không lên tiếng, có ý đồ muốn dừng lại.
"Nhà ăn không phải miễn phí phải không?"
Thiệu Diệu Tông: "Lấy tiền hoặc lương phiếu từ trường học. Cũng không phải bắt buộc."
"Trần Nguyệt Nga không có công việc, con của nhà cô ta sẽ không ăn ở nhà ăn phải không?"
Thiệu Diệu Tông cũng quên mất chuyện này, "Những người không có công việc cũng có thể để con ăn ở nhà ăn."
"Tôi phiền nhất người chính sự không làm, quản đông quản tây, bà tám có thể một ngày biết chuyện trăm nhà như thế."
Điềm Nhi không khỏi nói: "Con cũng phiền."
"Con ngậm miệng đi." Đỗ Xuân Phân trừng bé một chút, "Mẹ cùng cha con nói chuyện, có chuyện gì tới con. Lại nói tiếp, buổi tối không nấu gà nữa!"
Bình Bình, An An cùng Tiểu Mỹ không hẹn mà cùng nhìn Điềm Nhi.
Sáu con mắt có lực sát thương hơn hai con mắt của mẹ quá nhiều. Điềm Nhi sợ tới mức hai ba miếng uống canh xong, nắm ống tay áo Thiệu Diệu Tông lau lau miệng rồi chạy vào bên ngoài phòng.
Thiệu Diệu Tông sững sờ nhìn ống tay áo, lại nhìn Thiệu Điềm Nhi, lại nhìn Đỗ Xuân Phân một chút, đây là, tình huống như thế nào?
Đầu Đỗ Xuân Phân cũng bắt đầu đau: "Tập xấu. Chú hai thím hai của em đã quen. Em mua khăn mặt mới để bên trong hòm, để sau cưới con dâu cho con dâu dùng. Ăn cơm xong nếu không phải dùng tay, thì sẽ dùng ống tay áo lau mặt lau miệng cho các bé."
Thiệu Diệu Tông nhịn không được nói: "Vậy cũng nên dùng tay áo của em."
"Nó dám sao?" Đỗ Xuân Phân bắt lấy Tiểu Mỹ muốn chạy đi, "Lau miệng!"
Thiệu Diệu Tông bị dọa đến mức chạy đi tìm khăn mặt.
Đỗ Xuân Phân mừng rỡ cười ha ha, suýt nữa cười gập cả người.
"Rất buồn cười?" Thiệu Diệu Tông trừng cô một chút, lau cho Tiểu Mỹ sạch sẽ, hỏi Bình Bình cùng An An, "Hai con thì sao?"
Bình Bình đưa tay ra muốn tự lau.
Ý tứ của Thiệu Diệu Tông, là còn ăn hay không. Thấy hai bé không ăn, lau sạch cho hai cô con gái liền nói: "Cùng Điềm Nhi ở trong viện chơi."
Đất ở trong viện bị Thiệu Diệu Tông đập xốp rồi, hai đầu gối Điềm Nhi quỳ xuống, Tiểu Mỹ, Bình Bình và An An học theo, bốn chị em chụm đầu với nhau, nằm rạp trên mặt đất nghịch đất.
Thiệu Diệu Tông vừa ngồi xuống liền đứng lên.
"Ăn cơm, đừng quản các bé."
Thiệu Diệu Tông không nhìn nổi, "Thế nhưng, các con, các con —— "
"Em biết, đang mặc quần áo mới trên người. Quần áo mới vừa mặc lên người thì là đồ mới, qua một đêm sẽ là đồ cũ." Đỗ Xuân Phân liếc bốn đứa bé một chút, "Không nên cho các bé mặc quần áo mới. Buổi chiều em sẽ khâu lại quần yếm cho mấy đứa, sau này đồ mới đồ cũ thay phiên mặc."
Thiệu Diệu Tông không biết nuôi trẻ con, Đỗ Xuân Phân chăm sóc trẻ tốt như vậy, anh quyết định nghe cô, "Thời điểm anh sắp xếp quần áo cho mấy đứa thấy hình như không có áo bông dày. Bình Bình và An An thì quần áo quá nhỏ, lại đã hư nhiều chỗ, nên anh không có cầm theo."
"Điềm Nhi và Tiểu Mỹ cũng phải làm đồ mới. Mấy đứa nhỏ lớn nhanh, không vội, đến thu lại tính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.