Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò
Chương 35: Trồng Rau
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
08/07/2022
Editor: Hannah
Bình Bình cùng An An ăn không ngẩng đầu lên được.
Thiệu Diệu Tông nhìn hai cô con gái như vậy, ngực vừa đau vừa buồn.
Đỗ Xuân Phân phát hiện Thiệu Diệu Tông một lát nhìn Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ, một lát lại nhìn hai con của anh, Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ăn chơi là chủ yếu, rau cải bó xôi già còn để qua một bên, mới chú ý tới hai con gái mới như đã mấy năm chưa được ăn cơm.
"Ngày mai mua cá nấu cho các con." Đỗ Xuân Phân nói.
Thiệu Diệu Tông ngây ra một lúc, mới kịp phản ứng, há hốc mồm, ". . . Cảm ơn."
"Cha sao lại cảm ơn mẹ thế?" Điềm Nhi nghiêng cái đầu nhỏ đung đưa ghế đẩu hỏi.
Đỗ Xuân Phân vỗ vào người bé một cái: "Ngồi xuống! Tiền của cha tiền mua dầu mắm muối đồ ăn, phải dùng tiền của mẹ để mua cá."
Thiệu Diệu Tông không khỏi nói: "Thật ra anh còn một chút tiền."
"Trước cứ dùng của em." Quyết định cùng nhau sinh hoạt, cũng không thể quá so đo, nếu không sẽ không có cách nào sống yên ổn, "Anh giữ lại tiền đi quan hệ bên ngoài với đồng nghiệp, mua rượu và thuốc lá, các thứ khác nữa."
Thiệu Diệu Tông: "Bộ đội không cho phép hút thuốc uống rượu."
Đỗ Xuân Phân cười nhạo một tiếng: "Khi trực ban không cho phép, tan tầm còn không cho? Không hút cũng phải mua một bao để lại phòng khi chào hỏi khách khứa."
Thiệu Diệu Tông nói không lại, chỉ vào bàn đồ ăn: "Dùng bữa, lạnh hết bây giờ."
Đỗ Xuân Phân liếc anh một chút, kẹp cho Bình Bình cùng An An một chút đồ ăn, lại lo lắng hai bé cứ ăn mãi bị đầy bụng: "Chớ ăn quá nhiều, giữ bụng đến ngày mai ăn cá."
Động tác hai bé cùng chậm lại, đồ ăn trong chén cùng bánh trong tay ăn xong thì để đũa xuống.
Khu người nhà có điện, về chuyện này khiến cho Đỗ Xuân Phân hết sức hài lòng. Thôn Tiểu Hà cách Tân Hải gần như vậy cũng không có điện. Mỗi ngày khi trời tối đã phải đi ngủ luôn. Ngủ quá sớm, sau nửa đêm lại không ngủ được.
Mặc dù Thiệu Diệu Tông nói, chín giờ sẽ tắt đèn. Đỗ Xuân Phân cũng không có ý định ngủ quá sớm, ít nhất cũng phải nhịn đến tám giờ năm mươi mới đi ngủ.
Trong nhà không có TV không có radio cũng không có ai nói chuyện cùng, Đỗ Xuân Phân nhàm chán, liền gọi hai cô con gái mới tới trước mặt, bắt rận cho hai bé.
Thiệu Diệu Tông ngồi cùng Điềm Nhi và Tiểu Mỹ, thuận tiện lắp ráp xe đạp cho cô.
Xe đạp lắp xong, Đỗ Xuân Phân cũng không bắt rận nữa, dứt khoát để Thiệu Diệu Tông nấu nước nóng, rửa mặt cho bốn đứa bé.
Cô tìm kem bảo vệ da, lấy một ít bôi lên trên mặt Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ.
Hai nhóc con nhanh chóng xoa mấy lần, lại xoa xoa tay, lại trèo lên bàn nhỏ, chân bỏ vào trong chậu.
Trên mặt Bình Bình cùng An An bôi kem lại không biết xoa kem, Đỗ Xuân Phân bôi cho hai bé, lại đem kem dư xoa tay hai nhóc, "Thơm hay không?"
Hai bé con lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Thiệu Diệu Tông nhìn thấy trên mặt hai cô con gái vui mừng, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, "Xuân Phân, cám ơn em."
"Em cũng không phải tên là Cảm Ơn."
Thiệu Diệu Tông nghe hiểu.
Đây là nhà mới, mặc dù đã đặt mua rất nhiều thứ, nhưng vẫn thiếu rất nhiều đồ vụn vặt. Ví dụ như xẻng, kim chỉ. Vải chùi chân cũng không có. Thiệu Diệu Tông dùng quần áo của anh chùi chân cho Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ.
Đưa hai bé lên giường, Thiệu Diệu Tông lại chăm sóc cho Bình Bình cùng An An.
Đổi chậu nước, sau khi Đỗ Xuân Phân rửa mặt, chỉ vào một đống quần áo trên mặt đất, "anh giặt hay em giặt?"
Giặt quần áo và nấu cơm là công việc của người vợ. Nếu vợ không rảnh, chồng cũng có thể giúp làm một chút.
Hiện tại Đỗ Xuân Phân rảnh, Thiệu Diệu Tông muốn nói, em giặt. Nhưng giờ khác này, rõ ràng trong lời cô có hàm ý. Nói không lại cô, còn mong cô chăm sóc con gái, Thiệu Diệu Tông quyết định lùi lại một bước: "Anh giặt, anh giặt cho nhanh."
Đỗ Xuân Phân đi dép lê vào phòng ngủ.
Thiệu Diệu Tông không khỏi may mắn lúc chạng vạng tối anh đã gánh một vạc nước.
Quần áo giặt xong, Thiệu Diệu Tông trợn tròn mắt, không có chỗ phơi. Đúng lúc này lại tắt đèn.
Sờ soạng mở đèn pin, tìm dây thừng Đỗ Xuân Phân buộc nồi, hì hục hì hục giặt dây thừng, buộc dây thừng phơi quần áo.
Xương sống thắt lưng Mệt mỏi lại liên tiếp ngáp, Thiệu Diệu Tông vào phòng ngủ, mẹ con năm người vô lương tâm kia đang nằm ngáy o o.
Thiệu Diệu Tông di chuyển con gái lại một chút, đánh một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Diệu Tông nấu cháo và xào bánh rau xanh, Đỗ Xuân Phân lại bắt rận cho hai con. Lật tóc cả mái đầu, không thấy trứng rận nữa, để phòng vạn nhất, lại bắt cho tới giờ cơm mới thả hai đứa ra.
Hôm qua cuốc đất từng khối từng khối, nếu trồng rau phải đập đất vỡ vụn, công việc này rất mệt mỏi, Đỗ Xuân Phân không muốn làm, chỉ huy Thiệu Diệu Tông: "Anh làm một chút. Em đi ra ngoài đi dạo."
"Đi dạo?"
Thiệu Diệu Tông nhìn kĩ người cô —— không mang ná cao su cũng không mang cung tiễn. Còn tốt, còn tốt.
Bình Bình cùng An An ăn không ngẩng đầu lên được.
Thiệu Diệu Tông nhìn hai cô con gái như vậy, ngực vừa đau vừa buồn.
Đỗ Xuân Phân phát hiện Thiệu Diệu Tông một lát nhìn Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ, một lát lại nhìn hai con của anh, Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ăn chơi là chủ yếu, rau cải bó xôi già còn để qua một bên, mới chú ý tới hai con gái mới như đã mấy năm chưa được ăn cơm.
"Ngày mai mua cá nấu cho các con." Đỗ Xuân Phân nói.
Thiệu Diệu Tông ngây ra một lúc, mới kịp phản ứng, há hốc mồm, ". . . Cảm ơn."
"Cha sao lại cảm ơn mẹ thế?" Điềm Nhi nghiêng cái đầu nhỏ đung đưa ghế đẩu hỏi.
Đỗ Xuân Phân vỗ vào người bé một cái: "Ngồi xuống! Tiền của cha tiền mua dầu mắm muối đồ ăn, phải dùng tiền của mẹ để mua cá."
Thiệu Diệu Tông không khỏi nói: "Thật ra anh còn một chút tiền."
"Trước cứ dùng của em." Quyết định cùng nhau sinh hoạt, cũng không thể quá so đo, nếu không sẽ không có cách nào sống yên ổn, "Anh giữ lại tiền đi quan hệ bên ngoài với đồng nghiệp, mua rượu và thuốc lá, các thứ khác nữa."
Thiệu Diệu Tông: "Bộ đội không cho phép hút thuốc uống rượu."
Đỗ Xuân Phân cười nhạo một tiếng: "Khi trực ban không cho phép, tan tầm còn không cho? Không hút cũng phải mua một bao để lại phòng khi chào hỏi khách khứa."
Thiệu Diệu Tông nói không lại, chỉ vào bàn đồ ăn: "Dùng bữa, lạnh hết bây giờ."
Đỗ Xuân Phân liếc anh một chút, kẹp cho Bình Bình cùng An An một chút đồ ăn, lại lo lắng hai bé cứ ăn mãi bị đầy bụng: "Chớ ăn quá nhiều, giữ bụng đến ngày mai ăn cá."
Động tác hai bé cùng chậm lại, đồ ăn trong chén cùng bánh trong tay ăn xong thì để đũa xuống.
Khu người nhà có điện, về chuyện này khiến cho Đỗ Xuân Phân hết sức hài lòng. Thôn Tiểu Hà cách Tân Hải gần như vậy cũng không có điện. Mỗi ngày khi trời tối đã phải đi ngủ luôn. Ngủ quá sớm, sau nửa đêm lại không ngủ được.
Mặc dù Thiệu Diệu Tông nói, chín giờ sẽ tắt đèn. Đỗ Xuân Phân cũng không có ý định ngủ quá sớm, ít nhất cũng phải nhịn đến tám giờ năm mươi mới đi ngủ.
Trong nhà không có TV không có radio cũng không có ai nói chuyện cùng, Đỗ Xuân Phân nhàm chán, liền gọi hai cô con gái mới tới trước mặt, bắt rận cho hai bé.
Thiệu Diệu Tông ngồi cùng Điềm Nhi và Tiểu Mỹ, thuận tiện lắp ráp xe đạp cho cô.
Xe đạp lắp xong, Đỗ Xuân Phân cũng không bắt rận nữa, dứt khoát để Thiệu Diệu Tông nấu nước nóng, rửa mặt cho bốn đứa bé.
Cô tìm kem bảo vệ da, lấy một ít bôi lên trên mặt Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ.
Hai nhóc con nhanh chóng xoa mấy lần, lại xoa xoa tay, lại trèo lên bàn nhỏ, chân bỏ vào trong chậu.
Trên mặt Bình Bình cùng An An bôi kem lại không biết xoa kem, Đỗ Xuân Phân bôi cho hai bé, lại đem kem dư xoa tay hai nhóc, "Thơm hay không?"
Hai bé con lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Thiệu Diệu Tông nhìn thấy trên mặt hai cô con gái vui mừng, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, "Xuân Phân, cám ơn em."
"Em cũng không phải tên là Cảm Ơn."
Thiệu Diệu Tông nghe hiểu.
Đây là nhà mới, mặc dù đã đặt mua rất nhiều thứ, nhưng vẫn thiếu rất nhiều đồ vụn vặt. Ví dụ như xẻng, kim chỉ. Vải chùi chân cũng không có. Thiệu Diệu Tông dùng quần áo của anh chùi chân cho Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ.
Đưa hai bé lên giường, Thiệu Diệu Tông lại chăm sóc cho Bình Bình cùng An An.
Đổi chậu nước, sau khi Đỗ Xuân Phân rửa mặt, chỉ vào một đống quần áo trên mặt đất, "anh giặt hay em giặt?"
Giặt quần áo và nấu cơm là công việc của người vợ. Nếu vợ không rảnh, chồng cũng có thể giúp làm một chút.
Hiện tại Đỗ Xuân Phân rảnh, Thiệu Diệu Tông muốn nói, em giặt. Nhưng giờ khác này, rõ ràng trong lời cô có hàm ý. Nói không lại cô, còn mong cô chăm sóc con gái, Thiệu Diệu Tông quyết định lùi lại một bước: "Anh giặt, anh giặt cho nhanh."
Đỗ Xuân Phân đi dép lê vào phòng ngủ.
Thiệu Diệu Tông không khỏi may mắn lúc chạng vạng tối anh đã gánh một vạc nước.
Quần áo giặt xong, Thiệu Diệu Tông trợn tròn mắt, không có chỗ phơi. Đúng lúc này lại tắt đèn.
Sờ soạng mở đèn pin, tìm dây thừng Đỗ Xuân Phân buộc nồi, hì hục hì hục giặt dây thừng, buộc dây thừng phơi quần áo.
Xương sống thắt lưng Mệt mỏi lại liên tiếp ngáp, Thiệu Diệu Tông vào phòng ngủ, mẹ con năm người vô lương tâm kia đang nằm ngáy o o.
Thiệu Diệu Tông di chuyển con gái lại một chút, đánh một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Diệu Tông nấu cháo và xào bánh rau xanh, Đỗ Xuân Phân lại bắt rận cho hai con. Lật tóc cả mái đầu, không thấy trứng rận nữa, để phòng vạn nhất, lại bắt cho tới giờ cơm mới thả hai đứa ra.
Hôm qua cuốc đất từng khối từng khối, nếu trồng rau phải đập đất vỡ vụn, công việc này rất mệt mỏi, Đỗ Xuân Phân không muốn làm, chỉ huy Thiệu Diệu Tông: "Anh làm một chút. Em đi ra ngoài đi dạo."
"Đi dạo?"
Thiệu Diệu Tông nhìn kĩ người cô —— không mang ná cao su cũng không mang cung tiễn. Còn tốt, còn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.